Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1014: Rời đi là vì làm ta kiên cường hơn (length: 3895)

Chương 1014: Rời đi là vì làm ta kiên cường hơn (4)
Tô Tiểu Bộ thu dọn xong đi ra, thấy Kiều Tử Mạc không có liền hỏi Hàn Nặc: "Ơ, Kiều Tử Mạc đâu?"
"À, hắn ra ngoài rồi. Hình như người nhà gọi điện cho hắn." Hàn Nặc cố ý bịa ra một cái cớ.
Tô Tiểu Bộ cũng không hỏi nhiều.
"À phải rồi, Tiểu Nặc, chúng ta đến công ty ăn cơm đi. Vừa vặn sắp tan làm rồi, có thể gọi Lâm Việt với Trương Thành cùng nhau đến nha!"
Hàn Nặc không ngờ Tiểu Bố Đinh lại muốn gọi cả Trương Thành và Lâm Việt, nhưng như vậy cũng tốt, đông người náo nhiệt, hơn nữa có Trương Thành ở đây, lát nữa còn có người đưa Tiểu Bố Đinh về nhà.
"Được."
Kiều Tử Mạc đi vào, nháy mắt với Hàn Nặc, tỏ ý đã xong việc.
Còn việc hắn rốt cuộc làm gì, Hàn Nặc cũng không nhìn rõ.
Quả nhiên, nàng không thể chỉ trách Kiều Tử Mạc ngốc, chính nàng cũng thật là ngốc. Ăn ý, đại khái thật chỉ có với Lâm Việt.
Sau đó Hàn Nặc gọi điện cho Lâm Việt, nói là bọn họ muốn đến ăn cơm chung.
Trên đường đi, trạng thái của Tiểu Bố Đinh tốt đến có chút quá đáng, so với dáng vẻ muốn chết bỏ sống hôm qua khác nhau một trời một vực.
Nhưng rõ ràng hôm nay nàng còn bị kích thích nhiều hơn, bây giờ như vậy, chẳng lẽ là đã chết lặng rồi sao?
Bọn họ chọn một nhà hàng cá gần công ty, trước đây Hàn Nặc cũng từng đến đây với Tiểu Bố Đinh. Hương vị khá ngon, chỉ là rất cay mà thôi.
Hàn Nặc thì ngược lại rất vui, từ khi mang thai đến giờ, nàng đã hạn chế ăn uống không ít, đặc biệt là hai tháng sau khi Tiếu Tiếu ra đời, nàng thậm chí còn bị Diệp Tuyết cấm ăn đồ cay.
Hiện tại cuối cùng có thể thả lỏng vị giác, nàng thực sự rất hưng phấn.
Nhưng Lâm Việt thì không có được may mắn như vậy, hắn đến giờ vẫn còn vô duyên với đồ cay.
Nhưng liên hoan mà, điều quan trọng là không khí, mọi người vui vẻ là được.
Trương Thành cũng rất vui vẻ, hắn không ngờ Tiểu Bố Đinh lại chủ động mời hắn đi ăn cơm chung. Tuy Tiểu Bố Đinh miệng nói là muốn cảm ơn hắn những ngày qua đã chiếu cố nàng, nàng đã ăn nhờ ở đậu ở chỗ hắn lâu như vậy, giờ xem như hồi báo.
Cho đến lúc này, tất cả mọi người ở đó không nhận ra Tô Tiểu Bộ có gì khác lạ.
Tô Tiểu Bộ tối nay cũng không uống rượu, gần như không uống giọt nào, cho đến cuối cùng vẫn rất tỉnh táo.
Trước khi về, nàng hỏi Lâm Việt, nàng có thể xin nghỉ phép dài ngày không, nàng mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi cho khỏe.
Tất cả mọi người ở đây đều biết chuyện của Tô Tiểu Bộ, Lâm Việt tự nhiên cũng không ngoại lệ, tất nhiên là đồng ý ngay lập tức.
Hàn Nặc lo lắng nói: "Tiểu Bố Đinh, ngươi muốn đi du lịch à? Hay là, đến nhà ta ở vài ngày trước đã?"
Đến giờ phút này, Hàn Nặc thế mà đã nhận ra điều bất thường.
Loại cảm giác này rất mãnh liệt, tình khuê mật nhiều năm giữa nàng và Tiểu Bố Đinh nhắc nhở nàng, chuyện này của Tiểu Bố Đinh có lẽ không kết thúc nhanh như vậy đâu.
"Không cần." Tiểu Bố Đinh mỉm cười cự tuyệt, "Ta chỉ nhớ nhà thôi, muốn về thăm ba ba mụ mụ."
Trước đây nàng liều mạng ở lại thành phố này đến cùng là vì cái gì?
Lý do để nàng kiên trì trước đây giờ không còn. Tô Tiểu Bộ thật sự muốn về nhà.
"Ngươi..." Hàn Nặc cũng không biết nói gì, một mặt, nàng cũng thấy tình trạng của Tiểu Bố Đinh bây giờ đúng là nên xin nghỉ dài ngày, tốt nhất là chuyển sang nơi khác, đổi tâm tình.
Còn mặt khác, Hàn Nặc lại mơ hồ cảm thấy, bữa cơm hôm nay của bọn họ như một bữa cơm chia tay, Tiểu Bố Đinh đi lần này, liệu có còn trở về không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận