Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 85: Ngươi thích hắn sao? (length: 3750)

Lý Tâm Nghi khoát tay, tỏ vẻ ghét bỏ cự tuyệt.
Hàn Nặc lại đưa menu cho Lâm Việt xem, Lâm Việt tiện tay liền chọn hai món Hàn Nặc thích ăn. Hàn Nặc chợt nhớ ra Lâm Việt không ăn được cay, sau đó lại chọn thêm hai món không cay. Như vậy, vừa đưa ra đã có bảy, tám món, đối với bốn người bọn họ mà nói đã hơi nhiều.
Hàn Nặc ngượng ngùng cười, định gạch bớt hai món trong menu, dù sao Nghiêm Du Thành còn chưa gọi món, chỉ riêng nhóm nàng đã chọn bảy, tám món, làm sao Nghiêm Du Thành chọn nữa.
Nghiêm Du Thành lấy menu đã viết tên món ăn từ trước mặt Hàn Nặc, nhìn lướt qua: "Không cần gạch bỏ, mấy món này ta đều rất thích, cứ vậy đi." Nói xong, lại thêm vào một bát canh, sau đó mới đưa menu cho nhân viên phục vụ.
Trong lúc này, Nghiêm Du Thành không hề hỏi ý kiến Lý Tâm Nghi.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên. Dù lúc này quán rất đông khách, nhưng bà chủ quán đặc biệt nhiệt tình với bàn của họ, vừa cầm menu đã bắt đầu vào bếp xào nấu.
Hàn Nặc lén bĩu môi, quả nhiên là một thế giới coi trọng vẻ bề ngoài.
Bữa ăn này, họ cũng không ăn uống vui vẻ gì.
Đồ ăn rất nhiều, nhưng ngoại trừ Hàn Nặc, ba người còn lại đều không ăn bao nhiêu. Hàn Nặc thực sự đói, cả buổi sáng, vai diễn của nàng nặng nhất, hầu như cảnh nào cũng có nàng, thể lực và trí nhớ đều tiêu hao lớn, nàng đã sớm đói bụng. Cho nên đồ ăn vừa dọn ra, nàng không khách khí bắt đầu ăn, cũng không mấy để ý không khí ngột ngạt nơi này.
Lâm Việt và Nghiêm Du Thành không cần nói, ai cũng biết họ bất hòa, cho nên dù có ngồi cùng nhau ăn cơm, cũng chắc chắn không ăn được bao nhiêu.
Còn Lý Tâm Nghi, từ đầu đến cuối, cô ta gần như không hề động đũa.
Hai mươi phút sau, Hàn Nặc cuối cùng cũng ợ một cái, xoa xoa cái bụng có chút no của mình, rồi nhìn sang ba người ăn quá đỗi nhã nhặn: "Sao mọi người không ăn vậy? Còn nhiều đồ ăn lắm đó! Không ăn là lãng phí."
Lâm Việt có chút cưng chiều nhìn Hàn Nặc, lấy một tờ giấy ăn từ trong túi đưa cho Hàn Nặc, sau đó đưa tay múc nửa bát canh đặt trước mặt nàng.
"Em đó, đừng chỉ lo ăn, húp miếng canh đi."
Hàn Nặc nhận giấy ăn Lâm Việt đưa lau miệng, rồi nói: "Thật ra món ăn ở đây rất ngon, Nghiêm Du Thành mắt nhìn cũng tốt đấy chứ!"
Nghiêm Du Thành có chút kinh ngạc liếc Hàn Nặc, hắn đột nhiên muốn nói cảm ơn với Hàn Nặc, nhưng lời đến khóe miệng, vẫn nuốt vào.
Hắn cúi đầu không lên tiếng, cũng khiến Hàn Nặc có vẻ hơi lúng túng.
Nhưng may mà Lâm Việt kịp thời nói một câu: "Nếu em thấy ngon, sau này anh có thể thường đưa em đến ăn nha."
Hàn Nặc vui vẻ đáp một tiếng, sau đó cầm thìa từ tốn uống canh Lâm Việt đã múc cho nàng.
Lý Tâm Nghi vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt bên cạnh. Bữa ăn này do cô ta đề nghị đi ăn, kết quả hiện tại không phải là điều cô ta muốn. Lâm Việt không để ý đến cô ta, cho nên nhiều lần cô ta muốn chen vào nói cũng không chen vào được. Còn Nghiêm Du Thành, hôm nay cũng như biến thành người khác, cũng không phản ứng mấy với cô ta.
Cả bữa cơm này, cô ta cứ như người thừa.
Lý Tâm Nghi trong lòng có tức, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ ưu nhã. Khẽ nhấc đôi đũa trong tay, rồi rất nhã nhặn gắp một miếng cơm trong bát.
"Tôi cũng thấy đồ ăn ở đây ngon đấy chứ! Hàn Nặc, nếu sau này em muốn đến ăn thì có thể hẹn tôi cùng đi nhé!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận