Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1938: Khoảng cách 21 (length: 3693)

"Vậy chúng ta đi thôi." Kiều Tử Mạc nói, "À, nhưng mà tối nay ngươi không thể về nhà đúng giờ, nhớ báo với bạn gái một tiếng nhé, để người ta về nhà không thấy ngươi lại lo lắng."
"Oa... Boss, anh đúng là quá tâm lý luôn. Sau này ai làm bạn gái anh chắc chắn hạnh phúc lắm đấy."
"Mong là có ngày đó thôi." Không ngờ Kiều Tử Mạc lại có chút u oán trả lời một câu.
"Boss sao anh lại thiếu tự tin vậy, cái gì mà mong là có ngày đó? Nhất định sẽ có mà!"
"Được được được, sẽ có ngày đó. Đi thôi, đi ăn cơm! Đừng lề mề nữa, ta đói muốn chết rồi."
"Vâng."
Sau đó Kiều Tử Mạc dẫn theo tiểu trợ lý cùng đi nhà hàng quen thuộc, ăn những món thường hay ăn. Vì Kiều Tử Mạc thường xuyên đến đây, nên giờ đến đây không cần hẹn trước, hơn nữa nhân viên phục vụ ở đây cơ bản đều biết hắn, vừa vào đã có người chào hỏi.
Sau khi ngồi xuống, tiểu trợ lý nhìn quanh một lượt, nghi hoặc hỏi Kiều Tử Mạc: "Boss, anh hay đến đây ăn cơm hả, có vẻ mọi người đều quen anh nhỉ?"
"Ừ, ta thường xuyên đến mà. Ngay cả khi không đến thì ta cũng gọi ship. Một mình, ăn gì cũng được."
Tiểu trợ lý nuốt nước miếng. Trời ơi, ăn gì cũng được... Đây là nhà hàng cao cấp mà, bình thường phải hẹn trước mới có chỗ, đâu phải người bình thường có thể ăn nổi chứ? Thế mà boss đại nhân lại nói ăn gì cũng được. Quả nhiên là người có tiền.
Cho nên cậu bắt đầu nghĩ những điều mình suy đoán quả thực có lý. Nếu boss đúng là thiếu gia nhà họ Kiều, vậy thì không thiếu tiền, cái gì cũng có thể ăn, cái gì cũng không quan tâm.
"Vậy boss, bình thường anh không nấu cơm à?"
"Đương nhiên, ta không biết nấu cơm mà." Kiều Tử Mạc trả lời rất tự nhiên. Để hắn nấu cơm, sao có thể? Lớn như vậy còn chưa từng học kỹ năng đó, hơn nữa trước giờ cũng chẳng có ai cần hắn phải học mấy thứ này.
"Không phải, ý ta không phải là muốn anh tự nấu, mà là anh có thể thuê một người giúp việc, hoặc là một đầu bếp riêng gì đó để nấu ăn cho anh, cả ngày ăn ở ngoài cũng không tiện."
"Không sao, ta thấy tiện mà." Dù đôi lúc hắn cũng rất nhớ hương vị gia đình, nhưng du học nhiều năm, hắn cũng sớm quen với cuộc sống như vậy rồi. Cũng may, cũng may.
"Với lại chỗ ta ở hiện giờ cũng không tiện mời ai."
Hắn ở khách sạn dài hạn, ngoài gọi ship với ra ngoài ăn, chẳng lẽ còn thuê người làm đến nấu ăn cho mình trong khách sạn à? Với lại vì Kiều Tử Mạc ở đây lâu nên mẹ hắn sợ hắn không quen, đã sớm đặc biệt bố trí một đầu bếp chuyên làm những món hắn thích ăn tại khách sạn, ngày nào 24/24 đều sẵn sàng, chỉ là Kiều Tử Mạc rất ít khi dùng đặc quyền đó thôi.
Kiều Tử Mạc không phải là người thích tính toán, cũng không muốn mình có một vị trí đặc biệt. Dù hiện tại không thể nào trở lại cuộc sống bình thường được nữa, nhưng hắn vẫn hy vọng có thể sống đơn giản nhất có thể, chí ít không muốn để mọi người luôn cảm thấy hắn là một thiếu gia, ai cũng phải ngước nhìn, như vậy hắn cũng mệt mỏi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận