Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 748: Nam thần công lược (length: 3837)

Lúc này, Lâm Việt vừa đúng lúc đi ra ngoài giúp Hàn Nặc mua đồ uống.
Tiểu Nặc mỗi lần chạy bộ xong đều thích uống một loại đồ uống vị chanh, Lâm Việt cố ý đi mua cho nàng trước khi nàng chạy xong trở về.
Bọn con trai bên kia cũng phải chờ một lát mới kiểm tra, hơn nữa còn phải thi ném bóng nữa, chắc sẽ tốn rất nhiều thời gian, nên Lâm Việt nhất định phải chuẩn bị trước.
Hắn cũng đang lo lắng, với thể trạng gầy yếu như Tiểu Nặc, bình thường cũng không thích vận động, lần chạy bộ này chắc sẽ rất khó khăn.
Hắn hy vọng có thể ở bên cạnh nàng, nếu như nàng chạy không nổi, hắn có thể dìu nàng cùng chạy.
Nhưng vừa về đến nơi, hắn liền thấy Kiều Tử Mạc.
Lâm Việt bất giác dừng chân, rồi nhìn thấy Kiều Tử Mạc đang cười nói với Tiểu Nặc, nghe thấy những lời Kiều Tử Mạc nói. Hắn ta thực sự nghiêm túc sao?
Lâm Việt không bước tới.
Rất nhanh, giáo viên thể dục liền bắt đầu tập hợp, chuẩn bị tiến hành kiểm tra, Hàn Nặc cũng không rảnh để ý tới Kiều Tử Mạc, đi theo Tiểu Bố Đinh cùng nhau đi.
Đường chạy dài bốn trăm mét một vòng, tám trăm mét thực ra cũng chỉ có hai vòng mà thôi. Nhưng đối với Hàn Nặc và Tô Tiểu Bộ đã lâu không vận động, vừa chạy được một vòng, cả hai như muốn hết hơi.
Đương nhiên, rất nhiều nữ sinh khác cũng vậy. Xem ra ai cũng yếu đuối.
Những bài chạy đường dài thế này, không có học kỳ nào là không kiểm tra, Hàn Nặc nhớ mỗi lần trước đều là Lâm Việt mang nàng cùng chạy, nên nàng cũng không thấy có gì khó khăn.
Nhưng năm nay… Hàn Nặc quay đầu nhìn qua, Lâm Việt ca ca của nàng đang ở tổ nam sinh, lúc này đang kiểm tra ném bóng. Chắc Lâm Việt không thể nào cùng nàng chạy nữa rồi.
Từ từ, Hàn Nặc bắt đầu thở dốc, bước chân dưới chân cũng nặng nề hơn. Mới chạy xong một vòng, chắc tại vì vừa rồi nàng chạy nhanh quá, giờ ngực đau, bụng cũng đau, cổ họng cũng hơi đau.
Nàng lê những bước chân nặng trĩu, từng chút từng chút tiến về vạch đích. Còn Tiểu Bố Đinh, không biết từ lúc nào đã tụt lại phía sau nàng.
Hàn Nặc: “…”
Nàng định dừng lại chờ Tô Tiểu Bộ một lát, dù đây là kiểm tra, nhưng chỉ cần thời gian đạt yêu cầu là được. Nhưng Hàn Nặc vừa quay đầu lại, thế mà nhìn thấy Tạ Nguyên đang nhanh chóng chạy về phía Tiểu Bố Đinh.
Thôi vậy, nàng không muốn làm kỳ đà cản mũi nữa, Hàn Nặc lại bắt đầu tiến về phía trước. Rồi vài giây sau, Kiều Tử Mạc cũng xuất hiện.
Kiều Tử Mạc không nói nhiều, chạy đến, cũng không nói gì với Hàn Nặc, chỉ lặng lẽ chạy bên cạnh nàng.
Có người dẫn theo, Hàn Nặc đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Tựa như người lạc lối đột nhiên tìm được mục tiêu vậy. Hai phút sau, Hàn Nặc chạy đến đích.
"Phù..." Hàn Nặc thở phào một tiếng, rồi lập tức ngồi phịch xuống bãi cỏ.
"Đừng ngồi, đứng dậy đi lại một chút." Kiều Tử Mạc chạy tới kéo Hàn Nặc lên, vừa chạy xong mà đã ngồi xuống, rất dễ bị khó chịu.
Nhưng Hàn Nặc nào chịu nghe, cứ ngồi lì trên đất không chịu đứng. Kiều Tử Mạc đưa nước cho nàng, nàng liền nhận lấy uống.
Nhưng một giây sau, Kiều Tử Mạc liền kéo nàng từ dưới đất lên, làm nàng tựa vào vai hắn.
Hàn Nặc chợt tỉnh táo lại, lập tức rời khỏi Kiều Tử Mạc.
"Ngươi làm gì vậy, Kiều Tử Mạc? Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Ta..." Kiều Tử Mạc thực sự bó tay rồi, hắn đâu có ý định chiếm tiện nghi của nàng đâu? Sao nàng lại né nhanh thế? Hắn đáng sợ vậy sao?
Thật là! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận