Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1500: Gò bó theo khuôn phép 14 (length: 3772)

Nguyên nhân của chuyện này rất rõ ràng, không nằm trong phong thư này, vậy thì rất có thể nằm trong phong thư của Tiểu Nghiên. Khi Vu Hàn cầm thư, cũng phát hiện phong thư của Tiểu Nghiên dày hơn nhiều so với phong thư của ba, trông có vẻ như mấy trang giấy.
A di chắc chắn đã giao phó cho Tiểu Nghiên rất nhiều chuyện trong thư.
Vu Hàn nhìn ba của hắn.
"Ba, ở đây còn có một phong thư nữa, là của a di viết cho Tiểu Nghiên. Nhưng chúng con vẫn chưa dám nói cho Tiểu Nghiên sự tồn tại của phong thư này, sợ nàng nhìn thấy thư lại bị kích thích. Ba nói xem bây giờ chúng con có nên đưa thư cho Tiểu Nghiên không?"
"Đưa! Đương nhiên phải đưa." Ba của Vu Hàn khẳng định nói, "Đây là di ngôn cuối cùng của mụ mụ nàng, mụ mụ nàng chắc chắn cũng hy vọng nàng có thể nhìn thấy, cho nên nhất định phải đưa."
"À, vậy được. Con đi đưa cho nàng đây."
"Ừm." Ba Vu Hàn gật đầu nhẹ, sau đó tiếp tục kéo tấm thân mệt mỏi trở về phòng, chậm rãi đóng cửa lại.
Chu Tiểu Nghiên khi nhìn thấy thư, khác hẳn với ba của Vu Hàn, nàng gần như ngay lập tức giật lấy lá thư.
"Đây là thư mụ mụ viết cho ta?" Sau đó nàng vội vàng mở thư ra.
Nàng có quá nhiều nghi vấn, nên hy vọng phong thư này có thể cho nàng vài câu trả lời.
"Tiểu Nghiên:
Khi con nhìn thấy lá thư này thì mụ mụ đã rời đi rồi. Xin lỗi con, mụ mụ không thể chăm sóc cho con được nữa.
Dạo gần đây, mụ thường nằm mơ thấy ba của con, cũng mơ thấy những chuyện 20 mấy năm trước, khi chúng ta ở bên nhau. Mụ hay mơ thấy ba của con và cả mụ của Hàn Nặc cùng xuất hiện, những giấc mơ đó cứ quấn lấy mụ. Người khác nói đúng, loại người như mụ không xứng đáng có hạnh phúc, bởi vì mụ không phải là người tốt. Dù cho người khác đã tha thứ cho mụ, nhưng chính nội tâm mụ cũng không thể tha thứ cho mình.
Từ khi ba của con đi, mụ đã suy nghĩ rất nhiều. Lúc trước ba đã vì hai mẹ con ta, một mình gánh chịu những tội danh đó, sau này mụ tái hôn hắn cũng không nói gì, thật ra là do hắn đã hy sinh vì mụ.
Nhưng mà mụ lại không làm gì được.
Mụ sống một ngày, mang lại gánh nặng cho con thêm một ngày. Những ngày con bị người ở trường chế giễu, mụ không phải là không biết. Thế nhưng trước đây mụ không thể làm gì, nhưng giờ mụ nghĩ nếu như mụ rời đi, có phải sẽ tốt hơn không?
Đó vừa là giải thoát cho mụ, vừa là nghĩ cho tương lai của con.
...
Tiểu Nghiên, đừng nhớ mụ.
Đây là quyết định của riêng mụ, mụ không đau khổ, cũng sẽ không hối hận. Điều duy nhất mụ không yên tâm là con, con còn nhỏ như vậy, hình như cái gì cũng không biết. Vì vậy, mụ đã dạy con nấu cơm, cũng mong rằng sau này một mình con có thể chăm sóc tốt cho bản thân.
Còn nữa, Vu Hàn là một đứa trẻ tốt, nó đối với con cũng rất chân thành. Trước đây mụ hỏi con, con cảm thấy nó như thế nào, con chỉ nói nó là ca ca của con, không có ý gì khác. Vậy bây giờ mụ rời đi, hai đứa không còn là anh em nữa, nếu có thể thì mụ mong con có thể ở bên cạnh nó. Như vậy, mụ ở thế giới khác cũng có thể an tâm.
..."
Chu Tiểu Nghiên kìm nước mắt đọc hết lá thư, đọc đến cuối, khi thấy tên Vu Hàn, nàng có chút kinh ngạc nhìn Vu Hàn.
Nguyện vọng cuối cùng của mụ lại là hy vọng nàng và tiểu ca ca ở bên nhau?
Nhưng mà Chu Tiểu Nghiên cũng không quá xoắn xuýt trong vấn đề này. Nàng chỉ cảm thấy mụ rời đi hình như đều là vì nàng, mụ muốn làm cho nàng sống tốt hơn, nên mới tự sát.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận