Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1619: Chấp nhận 6 (length: 3992)

Hắn cũng không biết là vì cái gì.
Dù sao hắn chưa từng nghĩ tới, hắn sở dĩ có nhiều phản ứng không tầm thường như vậy, là bởi vì hắn thích nàng.
Hắn làm sao lại thích nàng chứ?
Hắn vẫn cho là hắn căn bản sẽ không lại yêu thích bất kỳ ai.
Nhiều năm như vậy, hắn chưa từng yêu thích ai cả. Ngay cả trước kia, hắn không ngừng bị cha mẹ càm ràm đi gặp mặt, ăn cơm với các cô gái khác, những cô gái kia đều là tiểu thư khuê các có cả nhan sắc lẫn học thức, thế nhưng hắn chưa bao giờ động lòng trước bất kỳ ai, thậm chí là hảo cảm cũng không có.
Cho nên Kiều Diệc cảm thấy có lẽ hắn thật sự tuyệt vọng rồi.
Người ta đều nói, cả đời người rất khó gặp được một người mà bạn thực sự yêu. Hơn nữa theo tuổi tác tăng lên, khả năng yêu thích một người cũng sẽ ngày càng nhỏ.
Kiều Diệc nghĩ, có lẽ hắn chính là loại người này. Tình yêu của hắn, sự yêu thích của hắn, đại khái đã dùng hết từ rất nhiều năm trước, cho nên những ngày sau này, hắn không thể nảy sinh bất kỳ cảm xúc nào với ai.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác hắn lại thích nàng.
Thế nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác không thể thích nàng.
Vận mệnh thật trêu ngươi. Bạn khó khăn lắm mới thích một người thì lại không được người ta thích, thậm chí bạn còn không có tư cách để thích nàng. Chẳng phải rất buồn cười sao?
Có bao nhiêu người giống như hắn, bởi vì không thể yêu nên mới từ bỏ?
Kiều Diệc nhớ, mấy tháng trước Vu Hàn cũng là bộ dạng này. Lúc đó hắn cũng thích Chu Tiểu Nghiên, nhưng vì là anh trai của Chu Tiểu Nghiên, nên không thể không lựa chọn che giấu tình cảm ấy.
Mà bây giờ, Vu Hàn cuối cùng đã thoát khỏi sự bối rối của người anh, có thể đường hoàng thích Chu Tiểu Nghiên. Còn bản thân hắn, vẫn không thoát khỏi những trói buộc kia, cha mẹ không thông cảm, còn có đủ loại nguyên nhân. Kiều Diệc nghĩ, hắn cuối cùng vẫn không may mắn bằng Vu Hàn. Có lẽ gặp gỡ sau thì sẽ may mắn hơn một chút.
Mọi thứ có phải đều có trước có sau không? Cho nên bây giờ hắn mới bại dưới tay Vu Hàn?
Kiều Diệc lại đứng ngây người một hồi lâu, không khí náo nhiệt bên trong không hề giảm bớt. Lúc hắn ra ngoài mặc không nhiều, bây giờ cảm thấy có chút lạnh. Trái lại, ban đầu vì uống rượu mà chóng mặt đầu, bây giờ lại tỉnh táo hơn nhiều.
Hắn đột nhiên muốn tìm một điếu thuốc hút.
Ý nghĩ này giống như đã từng nảy sinh từ rất nhiều năm trước.
Kiều Diệc bình thường không hút thuốc, nhiều năm như vậy chỉ hút hai lần, một lần là năm đó hắn bị ép từ nước ngoài trở về tiếp quản công ty, còn một lần là không lâu sau đó, khi hắn nghe tin nàng kết hôn.
Lúc ấy hắn đều tùy tiện hút mấy điếu, nhớ không rõ vị gì, chỉ biết rất khó chịu, cay xè làm nước mắt chảy ròng.
Sau đó hắn không còn hút thuốc nữa, hắn cũng cho rằng đời này có lẽ sẽ không muốn hút thuốc lá. Thậm chí khi đi xã giao, rất nhiều người biết thói quen của hắn, nên tuyệt đối không hút thuốc trước mặt hắn.
Nhưng bây giờ trong đêm khuya thanh vắng này, trong mùa xuân vừa đến này, trong vườn đang có rất nhiều hoa đẹp vừa hé nở này, dưới khung cảnh tươi đẹp như vậy, Kiều Diệc lại vô cùng không hợp cảnh muốn hút một điếu thuốc.
Thế nhưng, hắn không có thuốc lá.
Hắn cũng không thể đột nhiên chạy vào hỏi xin người khác một điếu thuốc, càng không thể ra ngoài mua một bao rồi trở về. Cho nên cuối cùng Kiều Diệc chỉ tự giễu cười nhẹ một tiếng.
Haizz, thì ra đến cả một ước muốn đơn giản như vậy hắn cũng không thể đạt được, cuối cùng vẫn chỉ có thể tưởng tượng mà thôi. Thôi vậy, thôi vậy.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận