Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1356: Ta cái gì đều hiểu 6 (length: 3758)

Chương 1356: Ta cái gì đều hiểu 6
Chờ Dương Thiến đi rồi, Chu Tiểu Nghiên ở trong phòng mình đợi một hồi, hơi điều chỉnh lại suy nghĩ, suy nghĩ kỹ về cuộc nói chuyện vừa rồi với mẹ.
Mẹ nói nhiều như vậy, kỳ thực ý tổng kết lại cũng chỉ có hai điểm. Một, mẹ không thích Kiều Diệc, cũng không cho phép nàng có bất kỳ liên quan gì với người nhà họ Kiều. Điểm này Chu Tiểu Nghiên cảm thấy có chút khó, bởi vì nàng đã thích rồi.
Hai, mẹ cho rằng tiểu ca ca là người rất tốt, muốn gả nàng cho hắn, nên bảo nàng cố gắng lên. Điểm này càng khó hơn, bởi vì có điểm thứ nhất, nàng đã có người thích, cho nên sẽ rất khó mà thích người khác.
Tóm lại, Chu Tiểu Nghiên cảm thấy lời mẹ nói hôm nay xem như vô ích, vì cả hai đề nghị mẹ đưa ra, nàng đều không làm theo được. Nếu mẹ biết nàng không nghe lời như vậy, chắc sẽ buồn lòng lắm. Haizz.
Chu Tiểu Nghiên nghĩ xong những điều đó, chợt nhớ đến lời mẹ dặn trước khi đi, nói tiểu ca ca dạo này bận công việc, hôm nay còn đang tăng ca, bảo nàng đến giúp tiểu ca ca một tay. Ừm, kỳ thật cũng không hẳn là giúp, vì vốn dĩ nàng là trợ lý của tiểu ca ca, giúp tiểu ca ca xử lý công việc vốn là chuyện nàng nên làm.
Chu Tiểu Nghiên lại đợi trong phòng một hồi, rồi mới đi về phía văn phòng của Vu Hàn.
Vu Hàn đúng là đang làm việc trong phòng, hắn biết Tiểu Nghiên đi theo mẹ nàng vào phòng là có chuyện cần, nhưng hắn cũng không thể chạy đến nghe lén. Nên ổn định lại tinh thần, hắn vẫn phải tiếp tục công việc của mình.
Vu Hàn không phải là người vì một vài việc nhỏ mà loạn trí, hắn luôn biết cái gì là quan trọng nhất, và cái gì là thứ yếu. Tỉ như hiện tại cho dù mỗi ngày anh đều bị những chuyện tình cảm phân tâm, nhưng đa phần thời gian, anh vẫn đi theo quỹ đạo ban đầu của mình, đặt công việc và sự nghiệp lên trên tình cảm.
Có lẽ con trai là như vậy, vĩnh viễn lý trí hơn con gái một chút. Con gái thường hay vì những chuyện tình cảm nhỏ nhặt mà muốn sống muốn chết, nhưng con trai thì thường không như vậy.
Chu Tiểu Nghiên gõ cửa đi vào, Vu Hàn chỉ hơi ngước mắt lên, hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?"
"Ta đến xem có gì ta giúp ngươi được không." Chu Tiểu Nghiên đáp lời.
"À, cũng không có việc gì. Ta chỉ đang xử lý chút tài liệu đơn giản thôi, cũng thong thả."
"Vậy ta giúp ngươi cũng được mà, hai người dù sao cũng nhanh hơn một người chứ sao?"
"À, vậy được." Vu Hàn không khách khí với Chu Tiểu Nghiên, cười đồng ý.
Nhưng Chu Tiểu Nghiên lại không biết rằng hai người có lẽ sẽ nhanh hơn một người, nhưng nếu có nàng đến, thì chưa chắc. Vì ngay khi nàng xuất hiện, Vu Hàn đang giữ tâm chuyên chú, đột nhiên lại bắt đầu xao động.
Vốn đang chuyên tâm vào công việc, nhưng khi Chu Tiểu Nghiên xuất hiện, Vu Hàn rất muốn biết từ miệng nàng một vài chuyện mà anh muốn biết.
"Ngươi..." Vu Hàn lúc đầu chỉ thăm dò, "A di đi ra rồi?"
"Dạ. Ừm." Chu Tiểu Nghiên vừa cúi đầu giúp Vu Hàn phân loại tài liệu, rồi thản nhiên gật đầu như không có chuyện gì.
"Ừm... Vừa nãy ta thấy a di vào phòng ngươi, hai người nói chuyện gì vậy?" Vu Hàn hoàn toàn dùng một giọng điệu rất bình thường hỏi đến chuyện này, giống với giọng điệu tán gẫu thường ngày với Chu Tiểu Nghiên, Chu Tiểu Nghiên cũng sẽ không cảm thấy anh cố tình hỏi mấy chuyện này.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận