Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2118: Kinh hãi 25 (length: 3802)

"Không có gì đâu, chỉ là muốn hỏi chút nhà ta Tiểu Hôi Hôi hai ngày nay ở nhà ngươi có khỏe không? Sau đó đợi tan làm, ta cũng nên đi đón nó về."
"À, Tiểu Hôi Hôi à. Ta ngược lại thật không biết nó hai ngày nay ở nhà chúng ta sinh hoạt có quen không, có vui vẻ không nữa, dù sao nhà chúng ta Tiếu Tiếu ngược lại là thật vui." Hàn Nặc cười trả lời.
Thật sự, hai ngày nay có thể là khoảng thời gian Lâm Tiếu Tiếu vui vẻ nhất, bởi vì nàng tha thiết ước mơ rất lâu nguyện vọng nuôi thú cưng cuối cùng có thể thực hiện. Mặc dù là, Tiểu Hôi Hôi này chỉ là tạm thời gửi nuôi ở nhà bọn họ thôi, nhưng mà con nít nào hiểu được mấy điều này chứ, dù sao nàng chỉ là thấy con thỏ nhỏ mình thích được nuôi ở nhà mình, thế là đặc biệt vui.
Lâm Tiếu Tiếu từ khi nhìn thấy Tiểu Hôi Hôi một khắc kia trở đi, cơ bản toàn bộ thời gian rảnh đều quấn lấy Tiểu Hôi Hôi, cơm cũng không chịu ăn nghiêm chỉnh, cũng không đòi ra ngoài chơi nữa, cả ngày chỉ đợi ở trong phòng, vây quanh cái lồng của con thỏ xám, rồi không rời. Lát lại muốn cho Tiểu Hôi Hôi ăn gì đó, lát nữa lại phải cho nó uống nước. Thậm chí có lúc còn hỏi con thỏ nhỏ ngươi có nóng không, có muốn tắm không, có muốn ăn bánh kem không... làm cho Hàn Nặc và Diệp Tuyết vừa buồn cười vừa bất lực.
Hơn nữa ngay từ đầu Hàn Nặc còn tưởng nàng chỉ là hứng thú nhất thời thôi, dù sao con nít mà, với những thứ mới lạ và yêu thích đều rất nhiệt tình, nhưng mà con nít không kiên nhẫn mà, giống như những đồ chơi của Lâm Tiếu Tiếu vậy, cơ bản bị nàng chơi hai ngày là ném vào xó ngay.
Nhưng mà không ngờ lần này lại không giống, cả một tuần lễ trôi qua, Tiếu Tiếu đối với Tiểu Hôi Hôi hứng thú không những không giảm mà ngược lại còn càng thêm thích thú. Hàn Nặc vốn còn nghĩ nhân dịp Tiểu Hôi Hôi đến ở nhờ lần này, sau đó thỏa mãn tâm nguyện của Tiếu Tiếu, như vậy về sau nàng sẽ không còn đòi nuôi thú cưng nữa.
Dù sao Tiếu Tiếu tuổi vẫn còn quá nhỏ, Hàn Nặc cảm thấy nàng còn chưa thích hợp nuôi thú cưng gì cả.
Nhưng bây giờ xem ra, mục đích của nàng căn bản không đạt được rồi, ngược lại làm cho Tiếu Tiếu đối với việc nuôi thú cưng càng thêm mong ngóng.
Haizzz, cho nên...
"A, Tiểu Nghiên, hay là ngươi nhanh mang Tiểu Hôi Hôi nhà ngươi về đi. Ta sợ nếu lại để ở nhà ta mấy ngày, Tiếu Tiếu nhà ta sẽ thực sự muốn coi nó như là của nàng mất. Đến lúc đó phỏng chừng ngươi muốn đòi lại cũng không được."
"Ha ha ha, vậy à, xem ra Tiếu Tiếu nhà ngươi rất thích tro bụi nhà chúng ta nha. Nếu không phải tại vì con bé còn quá nhỏ, mà ngươi lại không muốn để con bé nuôi thú cưng, ta còn thật sự rất muốn gửi nhờ tro bụi nhà ta ở nhà các ngươi thêm một thời gian. Đương nhiên, bảo ta mang Tiểu Hôi Hôi cho con bé, thì không thể được rồi. Tiểu Hôi Hôi cùng ta cũng có tình cảm, nó như là con của ta vậy, là ta nhặt nó từ trên núi về, sau đó lại nhìn nó từng chút từng chút lớn lên, ta vẫn rất yêu thích nó. Trước đó nói muốn mang nó đi thả, ta đều không nỡ. Nhưng bây giờ ta vẫn đang do dự. Chị à, chị nói trong lòng ta như vậy có phải quá ích kỷ không? Giống như hoàn toàn là vì mình ta thích thôi, rồi tước đoạt quyền lựa chọn cuộc sống của Tiểu Hôi Hôi? Thực ra ta có phải nên cho nó một cơ hội tự chọn lựa không?"
Thực ra ta có phải nên cho nó một cơ hội tự chọn lựa không? Hàn Nặc nghe đến đó thì im lặng.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận