Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 322: Nếu như ta nói thích ngươi (length: 3931)

Nghiêm Du Thành vụng trộm quan sát một chút biểu tình của Hàn Nặc, ho nhẹ vài tiếng, hợp thời ngăn lại đám người trêu chọc.
"Được rồi, mọi người đừng làm ồn nữa. Để Hàn Nặc giới thiệu bản thân trước đi."
Hàn Nặc giật mình trừng mắt liếc Nghiêm Du Thành. Làm cái gì vậy, hắn vừa mới không phải giới thiệu qua nàng sao, còn muốn giới thiệu bản thân làm gì nữa!
Nàng tuyệt đối không muốn giới thiệu bản thân được không, chỉ muốn yên tĩnh bị người quên lãng có được không?
Ở đây, Vương Tiểu Long xem như quen thuộc với Hàn Nặc nhất. Lúc này thấy Hàn Nặc ngẩn người thật lâu không mở miệng, hắn liền không nhịn được chen vào.
"Nhanh giới thiệu đi, Tiểu Nặc! Nói cho mọi người nghe một câu, chiều cao, cân nặng, cung hoàng đạo, thích gì nào!"
Đừng trách Vương Tiểu Long, bình thường hắn cũng không đưa ra những đề nghị kỳ quặc như vậy. Hắn làm như vậy tất cả đều là vì Thành ca nhà hắn.
Hắn biết Thành ca nhà hắn có ý với Hàn Nặc, cho nên chắc cũng muốn tìm hiểu thêm thông tin về Hàn Nặc đi.
"Cái này..." Hàn Nặc do dự.
Nàng cần giới thiệu chi tiết như vậy sao?
Chiều cao cân nặng không phải nhìn ra được sao? Cung hoàng đạo thích gì, chẳng phải chỉ cần chia sẻ với bạn tốt thôi sao?
Ngay lúc nàng do dự, Nghiêm Du Thành mở miệng.
"Được rồi, Tiểu Long. Ngươi cũng đừng làm khó Hàn Nặc, nàng mới đến đây không lâu, cũng không thân quen với mọi người, ngươi một lúc muốn nàng nói nhiều như vậy, nàng ngại nói lắm chứ. Thôi, để ta giúp nàng nói với mọi người. Hàn Nặc là bạn học cùng lớp ở trường A của ta, cũng giống Tiểu Long đến đây làm thêm, bất quá công việc chính của nàng là làm phụ tá cho ta, cho nên khi nào ta tới thì nàng mới đến. Mọi người sau này cũng quan tâm đến nàng nhiều hơn."
Nghiêm Du Thành vừa nói xong, phía dưới lập tức có người cười ý vị: "À, làm phụ tá của ngươi à! Đã hiểu!"
Hàn Nặc thấy mọi người như vậy, nàng cũng lười giải thích.
Nàng biết con gái trẻ đều thích buôn chuyện về người khác, vì nàng cũng thường như vậy, nên coi như bọn họ đang đùa thôi.
Nhưng hắn cũng muốn cảm ơn Nghiêm Du Thành, đã chủ động giúp nàng giải quyết vấn đề khó, dăm ba câu đã nói xong hết vấn đề của nàng.
Ngay sau đó Nghiêm Du Thành lại mở miệng: "Được rồi, giờ bắt đầu sắp xếp công việc hôm nay. Tiểu Long, ngươi lên phân công công việc hôm nay. Phân xong mọi người bắt đầu đi làm thôi!"
"Ừm, được, Thành ca." Vương Tiểu Long đi đến cạnh Nghiêm Du Thành, bắt đầu lấy sổ tay ra chuẩn bị sắp xếp công việc, lúc này hắn lại liếc Hàn Nặc: "Vậy Thành ca, còn Tiểu Nặc?"
"Ngươi không cần để ý đến nàng, nàng đi theo ta là được."
"Nha." Vương Tiểu Long nhếch mép ném cho Nghiêm Du Thành một ánh mắt đầy ẩn ý, Nghiêm Du Thành lườm lại hắn một cái.
"Được rồi, ta đi trước đây. Ngươi đừng ở trên sân khấu mà lười biếng!"
"Vâng! Thành ca! Đi thong thả, không tiễn nha!"
Trong lúc Vương Tiểu Long vẫy tay đưa mắt, Nghiêm Du Thành dẫn Hàn Nặc rời đi, đi một mạch về phía nhà bếp nhỏ phía sau.
Hàn Nặc vừa đi vừa hỏi Nghiêm Du Thành: "Sư huynh, giờ chúng ta định làm bánh ga-tô sao?"
Nghiêm Du Thành rất hài lòng với cách xưng hô mới của Hàn Nặc, con nít dễ dạy mà!
Nhưng Hàn Nặc không nghĩ vậy, nàng nghe lời như thế hoàn toàn là vì không muốn lãng phí thời gian để bản thân chịu khổ nữa mà thôi.
"Không phải." Nghiêm Du Thành quay người lại đi về phía phòng nghỉ của mình, "Không vội, chúng ta đi uống cà phê trước đã."
Thực ra Nghiêm Du Thành vẫn còn áy náy vì Hàn Nặc chưa ăn bữa sáng, trong lòng canh cánh chuyện cà phê, nên quyết định nhất định phải bù đắp lại nỗi tiếc nuối này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận