Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3560: Đều là giả ngạch 35 (length: 3755)

Nhưng mà Quách Thừa Cẩm lại khi nghe nàng nói xong, không nói hai lời liền đứng lên: "Được, không có vấn đề, ta chẳng phải là chạy 100 vòng sao? Ngươi bảo ta chạy 1000 vòng, ta cũng không sao. Hôm nay chạy không hết, ta có thể ngày mai chạy tiếp, đến khi chạy xong thì thôi, đến khi ngươi hết giận mới thôi."
Quách Thừa Cẩm nói xong câu đó, thật sự là liền muốn chuẩn bị đi chạy bộ.
Tiểu Bố Đinh vội vàng kéo hắn lại: "Này! Ngươi làm gì? Ngươi thật sự muốn đi à?"
"Ta đương nhiên muốn đi chứ. Chẳng phải ngươi nói, chỉ cần ta đi chạy 100 vòng, ngươi sẽ không tức giận sao? Chỉ cần ngươi không tức giận, ta chạy mấy bước có là gì. Coi như là rèn luyện thân thể đi."
"Thế nhưng bên ngoài nóng như vậy, ngươi không muốn sống nữa sao?"
"Tiểu Bố Đinh, ngươi nghĩ ta yếu đuối quá rồi đấy. Ta chỉ là đi chạy mấy bước mà thôi, sao ngươi lại nghĩ giống như ta thật muốn đi liều mạng vậy? Bất quá không ngờ là thì ra ngươi quan tâm ta như vậy sao"
Bị Quách Thừa Cẩm nói vậy, Tiểu Bố Đinh lập tức đỏ mặt.
Đúng vậy, chuyện chạy bộ là nàng nói trước, bây giờ Quách Thừa Cẩm thật muốn đi chạy, nàng lại ra sức ngăn cản. Đây là ý gì.
Làm cho Quách Thừa Cẩm còn hiểu lầm, nàng quan tâm hắn đến mức nào nữa chứ.
"Ai quan tâm ngươi, ngươi muốn chạy thì cứ chạy đi."
Cho nên mặc dù trong lòng Tiểu Bố Đinh vẫn lo lắng, nhưng miệng chỉ có thể nói vậy.
Nhưng mà Quách Thừa Cẩm lại thật không nghe lời, liền thật đi ra ngoài chạy bộ. Trời ạ, trời nóng như vậy, Tiểu Bố Đinh trong mắt tràn đầy lo lắng.
Dù chỉ chạy một vòng, đoán chừng cũng chỉ có 1 cây số. Nhưng nếu là 100 vòng thì chính là 100 cây số đó.
Lúc đầu Tiểu Bố Đinh sở dĩ nói ra 100 vòng, bản thân cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi. Nàng chưa bao giờ nghĩ, thật muốn để Quách Thừa Cẩm chạy 100 vòng này.
Nhưng bây giờ Quách Thừa Cẩm thật đi chạy.
Trần Thu Dĩnh bưng một ly cà phê vừa mới được Quách Thừa Cẩm mua cho bọn họ, sau đó đi đến, nhìn Tiểu Bố Đinh đứng ở ngoài ban công, nhìn xuống đường lớn.
Thật ra lúc này, mặt trời ngoài ban công quá gắt.
Hơn nữa còn không có điều hòa, đặc biệt nóng. Không có việc gì, sẽ không ai lại chạy ra ban công chơi vào thời tiết này.
"Làm gì thế? Xót hắn à?" Trần Thu Dĩnh cười hỏi.
"Không phải xót, là hắn ngốc sao? Ta đâu có thật bắt hắn chạy bộ. Trời nóng như vậy, hắn nhỡ bị cảm nắng thì làm sao bây giờ."
"Thế chẳng phải là xót sao? Trời nóng thế này, chạy bộ quả thật rất mệt. Bất quá Tiểu Bố Đinh, giờ chắc ngươi thấy được rồi, Quách Thừa Cẩm đối với ngươi, thật là rất để ý. Chỉ cần là chuyện ngươi nói, hắn liều mạng cũng sẽ làm. Với lại hắn làm vậy, cũng là vì muốn ngươi tha thứ cho hắn. Nếu, ta nói nếu, Quách Thừa Cẩm mà chạy hết 100 vòng đó, vậy chắc ngươi sẽ hết giận."
"Ta vốn dĩ cũng đâu có giận!"
Tiểu Bố Đinh vốn nghĩ rằng, chỉ cần Quách Thừa Cẩm thật tâm xin lỗi, mời nàng đi ăn ngon, sau đó nàng cũng sẽ tha thứ cho Quách Thừa Cẩm.
Nàng đâu có thật muốn hắn phải làm gì.
Bây giờ, nàng chỉ càng thêm lo cho hắn thôi.
"Bất quá chuyện lúc trước, đúng là Quách Thừa Cẩm sai, vậy chúng ta cho hắn một chút trừng phạt. Hắn lừa ngươi, giờ cũng phải cho hắn chịu phạt mới đúng, như vậy hai người coi như huề, đúng không."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận