Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1605: Đã lâu không gặp 16 (length: 3903)

"Kia Tiếu Tiếu không muốn!" Lâm Tiếu Tiếu cự tuyệt nói, "Ta không muốn không thấy được Tiểu Hôi Hôi! Mụ mụ, chờ tiểu dì bọn họ đem Tiểu Hôi Hôi thả lên núi đi, chúng ta lại đi bắt nó về có được không?"
"Ờ... Cái này..."
Hàn Nặc vừa khóc vừa cười nhìn Lâm Tiếu Tiếu, con bé này suốt ngày đều nghĩ cái gì vậy.
"Không được. Tiếu Tiếu phải ngoan nhé. Chúng ta để con thỏ nhỏ ở trên núi là để nó sống vui vẻ hơn. Nếu như con lại đi bắt nó về, chẳng phải nó lại không vui sao? Con nghĩ xem, nếu bị nhốt trong lồng cả đời, con có vui không?"
"Con đâu có phải là Tiểu Hôi Hôi, con làm sao mà biết nó nghĩ gì."
"Đúng rồi." Chu Tiểu Nghiên lúc này cũng nói, "Chúng ta đều không phải Tiểu Hôi Hôi, nên cũng không biết nó rốt cuộc muốn gì. Nên bây giờ ta mới không biết phải giữ nó lại hay thả nó đi. Giá mà nó hiểu được ta nói chuyện thì tốt, giá mà ta hiểu được nó nói chuyện thì hay. Giờ thật sự khó xử quá!"
"Nếu như em ích kỷ một chút thì em đã không nghĩ nhiều như vậy, đã giữ nó luôn bên cạnh em rồi, đúng không? Nhưng mà Tiểu Nghiên à, em là một đứa trẻ tốt bụng, luôn nghĩ cho người khác. Chỉ là một con thỏ nhỏ, là em cứu được nó, em có thể quyết định cuộc sống của nó, nhưng bây giờ em lại nghĩ nó có vui vẻ không."
"Ôi trời, chị ơi, chị đừng khen em vậy, làm em ngại quá. Hắc hắc."
"Chị nói thật lòng đó nha."
Giống như từ lúc hai chị em họ gặp nhau, Hàn Nặc đã cảm thấy Tiểu Nghiên luôn nghĩ cho người khác.
Ban đầu, Hàn Nặc ghét nàng, cũng không muốn nhận nàng là em gái, chính Tiểu Nghiên là người chủ động tìm đến nàng hết lần này đến lần khác, muốn hóa giải mâu thuẫn giữa hai người. Hơn nữa thái độ của Hàn Nặc đối với nàng lúc trước luôn không tốt, nhưng Tiểu Nghiên vẫn không để ý, vẫn luôn coi nàng là người chị tốt nhất, là người thân thiết nhất.
Sau này, khi nàng bị Chu Mịch bắt về nhà, là Tiểu Nghiên đã đi báo cho người Kiều gia, rồi cứu được nàng ra.
Nàng luôn nghĩ cho người khác, vì chuyện của Hàn Nặc, Chu Mịch bị phạt, người tự trách cũng là Tiểu Nghiên. Chu Mịch sinh bệnh qua đời trong tù, người áy náy vẫn là Tiểu Nghiên.
Hiện giờ Dương Thiến cũng rời đi, Tiểu Nghiên lại bắt đầu trách cứ chính mình, nàng muốn làm theo nguyện vọng của mẹ, nàng sợ phụ Vu Hàn, nàng luôn sống vì người khác.
Ngay cả chuyện nàng và Kiều Diệc trước đây cũng vậy. Rõ ràng nàng yêu thích Kiều Diệc đến thế, nhưng khi Kiều Diệc nhờ nàng đóng giả bạn gái thì nàng cũng không hề thể hiện chút nào rằng nàng thích anh ấy, nàng sợ làm phiền đến Kiều Diệc.
Cha mẹ Kiều Diệc coi thường nàng, thậm chí còn suýt làm nhục nàng trước mặt mọi người, nhưng nàng đều nhẫn nhịn, vì nàng đã hứa với Kiều Diệc phải cố gắng đóng tốt vai diễn đó, nên nàng không thể phản kháng.
Tiểu Nghiên à Tiểu Nghiên, khi nào em mới có thể sống cho chính mình một lần đây? Đừng đem tình yêu và cuộc sống của mình ra để làm con bài báo hiếu được không?
Hàn Nặc thật sự rất đau lòng cho nàng.
Nhưng nàng cũng biết đó là sự cố chấp của Tiểu Nghiên, những việc nàng đã quyết định thì người khác không ngăn cản được. Hơn nữa, có lẽ đó là lẽ sống của nàng, nàng chỉ có thể sống như vậy thì mới là chính mình.
Chỉ có thể nói mỗi người đều tự chọn con đường cho mình, chỉ cần bản thân không hối hận là được rồi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận