Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 318: Nếu như ta nói thích ngươi (length: 3885)

Nghiêm Du Thành lạnh lùng liếc mắt Hàn Nặc một chút, cố ý nói: "Ngươi thật giống như thực để ý Vương Tiểu Long nha! Ngươi là tới làm việc, hay là đến kết giao bạn bè ?"
Hàn Nặc mắt chớp chớp, sao nàng bây giờ nhắc Vương Tiểu Long cũng có lỗi rồi?
Nghiêm Du Thành quả nhiên không dễ chọc, nàng vẫn là mau rời khỏi nơi thị phi này cho xong.
"Vậy, ta đi thay quần áo trước." Hàn Nặc nói xong, liền nhanh như chớp tựa như chạy mất.
Nghiêm Du Thành ở phía sau yên lặng lẩm bẩm một câu: "Ngốc nghếch."
Nàng chẳng lẽ nhìn không ra, hắn đang ghen sao?
Đi cùng Lâm Việt đi làm coi như xong, thế mà lại đến đây cái thứ nhất hỏi người vẫn là Vương Tiểu Long. Vương Tiểu Long cái tên nhóc con đó, nàng mới gặp qua mấy lần thôi, thế mà cứ như vậy tâm tâm niệm niệm nhớ?
Chẳng lẽ hắn Nghiêm Du Thành còn không sánh bằng cái tên đậu bỉ kia sao!
Hừ!
Nghiêm Du Thành yên lặng bưng lên ly cà phê vừa nấu xong trên quầy bar uống một hơi, ừm, ngươi cho rằng hắn sáng sớm đã canh giữ ở quầy bar làm gì, chẳng phải là vì pha cà phê cho tiểu nha đầu kia!
Nghiêm Du Thành còn nhớ rõ, tuần trước Hàn Nặc vội vàng tới làm dáng vẻ. Hắn cũng biết Hàn Nặc vì vội vàng tới làm, khẳng định là không có thời gian ăn sáng.
Cho nên hôm nay, hắn cố ý đã sớm rời giường, giúp Hàn Nặc chuẩn bị xong mấy món bánh ngọt ngon lành, còn cố ý nấu loại ngon nhất ở tiệm, cũng là cà phê hắn làm giỏi nhất.
Thế nhưng cái nha đầu ngốc này, vừa đến đã chỉ lo quan tâm Vương Tiểu Long có hay không ở đó, thế mà một chút cũng không nhìn đồ vật hắn đã chuẩn bị cho nàng.
Nghiêm Du Thành hung hăng uống một ngụm cà phê, sau đó mới phát hiện thế mà không bỏ đường, hơn nữa còn có chút nóng. Bộ mặt hắn biểu tình nhăn nhó một chút, sau đó hung hăng ném chén cà phê xuống quầy.
"Bành!" Chén cà phê đụng vào quầy đá cẩm thạch, phát ra một tiếng thanh thúy, có mấy giọt cà phê còn vì thế mà bị văng ra, lốm đốm vẩy vào mặt bàn.
Vương Tiểu Long ngay lúc này đến, vừa vặn bắt gặp Thành ca nhà hắn đang hờn dỗi.
"Ôi chao, Thành ca, sáng sớm thế này, ai chọc ngươi tức giận vậy?"
Vương Tiểu Long cười đùa chạy lên trước, không ngờ lại gặp phải ánh mắt Nghiêm Du Thành càng thêm lạnh băng.
"Ngươi!" Nghiêm Du Thành hung hăng phun ra một chữ, lại bưng ly cà phê trước mặt lên uống một ngụm.
"Phụt..." Nghiêm Du Thành suýt chút nữa một hơi phun cà phê ra ngoài, XX, hắn lại quên bỏ đường!
Vương Tiểu Long bị dáng vẻ của Nghiêm Du Thành dọa cho giật mình, lặng lẽ lui về sau một bước.
"Ta? Ta lúc nào chọc ngươi tức giận nha? Ta đã nhiều ngày chưa từng gặp ngươi!"
Nghiêm Du Thành nhếch miệng, cuối cùng cũng nhớ ra muốn lấy cục đường bên cạnh cho vào cà phê. Sau khi bỏ đường xong, hắn lấy muỗng nhỏ quấy mấy lần, sau đó chỉ vào bữa sáng còn bày trên quầy bar đối với Vương Tiểu Long.
"Đem bữa sáng này ăn đi!" Nói xong, liền bưng cà phê của hắn đi về phía bếp sau.
Vương Tiểu Long bị sự chuyển biến đột ngột này làm cho kinh hãi, nói không ra lời.
Thành ca hôm nay là bị kích thích sao?
Sáng sớm đã thấy hắn nổi điên, sau khi nổi điên xong thế mà còn nói chuẩn bị bữa sáng cho hắn! Xin nhờ! Cái này so với vừa mới nổi điên còn đáng sợ hơn.
Vương Tiểu Long nghĩ lại ánh mắt Nghiêm Du Thành vừa nhìn hắn, còn cả câu nói lạnh lùng kia, rồi lại nhìn đôi bữa sáng hoa lệ trước mặt.
Hắn không nhịn được run rẩy người.
Bữa sáng này sẽ không phải có độc chứ...
A, trời ạ, hắn có nên ăn hay không đây?
Bữa sáng này nhìn ngon vậy, hắn lại xác thực còn chưa ăn sáng, không ăn chẳng phải là lãng phí? Thôi được rồi, chết thì chết đi, có thể chết ở dưới bữa sáng Thành ca làm, làm ma cũng mãn nguyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận