Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2707: Tai nạn xe cộ 30 (length: 3797)

"Được được được, chính ta đi còn không được sao."
Chu Tiểu Nghiên đi ở phía trước, Kiều Diệc đành phải đi theo nàng phía sau. Rất nhanh, Kiều Diệc đi tới, làm bộ vô ý thức nắm tay Chu Tiểu Nghiên.
Chu Tiểu Nghiên làm bộ giãy hai lần, không hất ra, cũng liền tùy ý hắn.
Bất quá khóe miệng nàng lại vụng trộm nở nụ cười.
"Chu đồng học, hôm nay chúng ta đi đâu dạo phố đây?"
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta à... Tùy ý thôi. Ừm, đi chỗ nào náo nhiệt một chút đi. Ta ở nhà buồn bực lâu rồi, muốn đi chỗ náo nhiệt xem thử."
Kiều Diệc đây là lần đầu tiên có thể như vậy nắm tay Chu Tiểu Nghiên đi dạo phố đấy, hắn đương nhiên muốn đi chỗ đông người mà. Người đều có tâm lý khoe khoang, này thật vất vả có được hạnh phúc, tự nhiên là muốn khoe cho người khác xem.
"Ngươi vừa nãy không phải nói ngươi muốn đi shopping sao, vậy chúng ta liền đi dạo phố ở khu thương mại đi."
"Ngươi muốn mua đồ à?"
"Không định, chỉ đi dạo thôi." Chu Tiểu Nghiên nói.
"Vậy chúng ta cứ đi dạo thôi."
"Vậy đi thôi. Đúng rồi, Chu đồng học, chúng ta đi bắt xe đi sao? Tài xế của ta không có ở đây, ta hiện tại hình như cũng không thể lái xe."
"Mở xe gì chứ? Chúng ta đi tàu điện ngầm đi!"
"Đi tàu điện ngầm?"
"Đi tàu điện ngầm làm sao vậy? Làm gì kinh ngạc như vậy? A, đại thiếu gia, ngươi có phải từ nhỏ đến lớn chưa ngồi tàu điện ngầm bao giờ không? Cũng đúng thôi, giống như mấy người đại thiếu gia các ngươi, từ bé đi ra ngoài đều có người hầu đi theo, cần gì ngồi tàu điện ngầm chứ?"
"Ai nói ta chưa từng ngồi bao giờ. Hừ, đi tàu điện ngầm thì đi tàu điện ngầm. Thỉnh thoảng trải nghiệm một chút cuộc sống khác biệt, cũng thú vị mà."
Chu Tiểu Nghiên lôi kéo Kiều Diệc cùng đi đến trạm tàu điện ngầm, ở đây, thật tình mà nói, Kiều Diệc đúng là chưa từng đến.
Bất quá bất kể là làm cái gì, chỉ cần cùng Chu Tiểu Nghiên cùng nhau, hắn đều thích. Huống hồ, như hắn nói, thỉnh thoảng đổi một kiểu sinh hoạt, cũng không tệ mà.
Trước đây, hắn xuất hành đều có tài xế riêng đưa đón, đó là bởi vì hắn bận rộn công việc, cũng không có nhiều thời gian nhàn hạ để đi xe bus hay chen tàu điện ngầm, thật lãng phí. Nhưng hiện tại khác rồi, hắn cùng Chu Tiểu Nghiên ra ngoài dạo phố, vậy tự nhiên là muốn dựa theo ý của Chu Tiểu Nghiên thôi.
"Ôi chao, Kiều Diệc, có phải ngươi chưa từng ngồi tàu điện ngầm không? Lần đầu đi tàu điện ngầm cảm giác thế nào?"
"Rất tốt."
May mắn, lúc này không phải giờ tan tầm, tàu điện ngầm bên trong người không nhiều. Nếu mà người đông quá, thật ra Chu Tiểu Nghiên cũng sẽ không để cho Kiều Diệc đi chen tàu điện ngầm cùng nàng đâu.
Dù sao Kiều Diệc bị thương, mới vừa hồi phục được một chút, Chu Tiểu Nghiên cũng sợ hắn va vào chỗ này, đập vào chỗ kia đó.
"Đó là vì ngươi tới không đúng lúc, ngươi mà đi vào giờ cao điểm ấy, sẽ biết, đi tàu điện ngầm có bao nhiêu khó chịu. Ai, giống như mấy người giàu có các ngươi, dù sao cũng không thể cảm nhận được."
"Ta nói Chu Tiểu Nghiên, ngươi sao cứ mở miệng là người giàu có thế, ngươi rất nghèo sao? Ta nhớ không lầm thì công việc của ngươi cũng đâu tệ, hồi ở công ty Kiều thị, ta cũng đâu có bạc đãi ngươi. Bây giờ ở công ty Lâm thị, tỷ tỷ ngươi càng không thể bạc đãi ngươi. Thế nhưng ngươi cứ muốn phân biệt ta với ngươi rõ ràng ra, làm cho có cảm giác rất xa lạ."
"A, được rồi, ta rút lại lời vừa rồi. Mấy người như ngươi đấy, được rồi."
"Mấy người như ta thì sao? Ngươi cứ nói rõ đi, mấy người như ta thì sao? Hả?" Kiều Diệc không phục nói.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận