Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1623: Chấp nhận 10 (length: 3835)

"Bởi vì ta đang nghĩ về một người." Kiều Tử Mạc ôn nhu trả lời.
"Người nào?"
"Người ta thích."
"Ơ...?" Chu Tiểu Nghiên có chút ngây ngô lắc lắc đầu, nàng cố gắng suy nghĩ trong lòng xem cái việc Kiều Diệc thích một người có ý nghĩa gì.
Từ từ, Kiều Diệc có người thích ư? Nàng là ai?
"Ngươi có biết ta thích ai không?" Kiều Diệc hỏi.
"Ừm, không biết."
Chẳng lẽ là Chu Đình Đình? Ôi chao, không phải đâu.
Dù cho Chu Tiểu Nghiên say mèm cũng biết nếu như là Chu Đình Đình, vậy Kiều Diệc chắc chắn sẽ không đứng ở đây ngẩn người. Bởi vì Chu Đình Đình thích Kiều Diệc như vậy, nếu Kiều Diệc cũng thích nàng, thì hai người đã sớm ở bên nhau rồi. Sao lại để Kiều Diệc một mình ở đây đa sầu đa cảm thế này?
Hơn nữa hắn còn nói nhớ nàng.
Ý là, thật ra hắn không gặp được nàng. Nên chỉ có thể tưởng tượng thôi.
Vậy người này sẽ là ai?
Chu Tiểu Nghiên đột nhiên nhớ đến trước kia Vu Hàn từng nói với nàng về bạn gái cũ của Kiều Diệc, anh chàng nói đó là người con gái duy nhất từng khiến Kiều Diệc vui vẻ, chỉ là nàng đã lập gia đình rồi.
Cho nên chẳng lẽ Kiều Diệc đang nghĩ về nàng sao?
Đúng là không thể có được, chỉ có thể nghĩ về.
Chẳng lẽ nói nhiều năm như vậy trôi qua, Kiều Diệc vẫn chưa buông bỏ được những tình cảm đó sao? Hắn vẫn còn nghĩ về nàng, vẫn còn thích nàng?
Chu Tiểu Nghiên lại đột nhiên nghĩ đến, mấy tháng trước, khi nàng còn đi học ở trường, cũng vào một buổi tối, đã thấy Kiều Diệc. Lúc đó dáng vẻ Kiều Diệc cũng giống bây giờ, ánh mắt ngơ ngác nhìn về một hướng nào đó, như thể đang nghĩ về chuyện rất xưa.
Vậy hóa ra Kiều Diệc thật sự đang nghĩ về nàng sao?
Chu Tiểu Nghiên đột nhiên cảm thấy thật ghen tị. Ghen tị với người học tỷ trong truyền thuyết kia, lại có thể nhận được tình yêu lâu dài và sâu đậm của Kiều Diệc. Mặc dù năm đó Kiều Diệc là người chủ động từ bỏ nàng, nhưng đó là do Kiều Diệc bất đắc dĩ mà thôi. Sao người học tỷ kia lại không thể cố gắng thêm một chút?
Nếu như lúc trước nàng cùng Kiều Diệc trở về, thì bọn họ bây giờ chắc đã sớm kết hôn rồi, có khi con cái cũng có rồi ấy chứ.
Học tỷ à, học tỷ, sao chị không kiên trì thêm chút nữa? Học tỷ à, học tỷ, sao chị không vì tình cảm của mình mà cố gắng tranh thủ một chút?
Kiều Diệc tốt như vậy, nếu chị biết bây giờ hắn vẫn còn nhớ về chị, liệu chị có còn nhớ đến hắn không?
"Ừm." Kiều Diệc vậy mà cay đắng cười, "Nàng đúng là không biết ta thích nàng."
A... Chu Tiểu Nghiên trong lòng xoắn xuýt, quả nhiên, Kiều Diệc vẫn đang nghĩ về bạn gái cũ.
Chỉ tiếc là nàng ấy đã không biết hắn vẫn còn thích nàng.
Thật đáng thương.
"Vậy sao ngươi không đi nói cho nàng?"
"Bởi vì ta không thể nói cho nàng nha, ta sợ sẽ làm nàng bối rối, cũng sợ nàng sẽ cự tuyệt ta."
Chẳng trách...
Chu Tiểu Nghiên lại thầm nhả rãnh trong lòng, là vì người học tỷ kia đã kết hôn rồi chứ gì, nếu Kiều Diệc vẫn còn tơ tưởng người ta thì chẳng khác nào làm tiểu tam? Hơn nữa cuộc sống hôn nhân của người ta bây giờ đang rất tốt, nghe anh chàng kia nói học tỷ đã có đủ con trai con gái, gia đình hạnh phúc, Kiều Diệc đúng là không nên lúc này còn chạy đến quấy rầy người ta.
Cho nên Kiều Diệc mới nói hắn không thể cho người ta biết hắn thích nàng, vì như vậy sẽ làm người khác bối rối, cũng có lỗi với đạo đức. Với cả Kiều Diệc cũng nói đúng, dựa theo tình hình hiện tại, dù hắn có yêu người ta nhiều thế nào, thì người ta cũng chưa chắc đã còn yêu hắn.
Nếu hắn tùy tiện đi thổ lộ, không chỉ thanh danh không tốt, mà chắc chắn sẽ bị cự tuyệt.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận