Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1086: Vu Hàn (length: 3910)

Chương 1086: Vu Hàn (6)
Hai người cười một hồi, Vu Hàn cảm thấy tửu lượng của mình cũng gần như tan hết, liền đứng thẳng người, nói với Chu Tiểu Nghiên: "Đi thôi, ta đưa ngươi về trường."
"Không cần đâu, tự tôi về được mà."
Chu Tiểu Nghiên nghĩ Vu Hàn hôm nay uống nhiều rượu như vậy, chắc giờ trong người cũng không thoải mái gì, vẫn là không muốn làm phiền hắn, để hắn về sớm nghỉ ngơi thì hơn.
"Không sao, ta vừa hay muốn nhân lúc lúc này cho tỉnh rượu, nếu không lát nữa về nhà lại bị ba ta mắng!"
"À, Vu thúc thúc mà cũng nghiêm khắc với ngươi vậy sao?" Chu Tiểu Nghiên cười hỏi.
"Chẳng phải sao? Mẹ ta mất sớm, rồi ta lại đi du học từ nhỏ, cho nên trong mắt ba ta, ta vẫn luôn là đứa trẻ con ấy."
Vu Hàn lắc đầu, giờ hai người nói chuyện giống người một nhà đến lạ.
"Ha ha, vậy cũng tốt mà. Vu thúc thúc lo cho cậu là vì cậu thôi, rượu vốn dĩ nên uống ít mà."
"Thế là đang quan tâm ta hả?"
"Ừ, đúng vậy. Thôi được rồi, xe tới rồi kìa, đi thôi, tiểu ca ca của tôi."
Như trong nháy mắt, Chu Tiểu Nghiên lại tìm về cảm giác của những năm về trước. Khi đó nàng còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện đời, còn ngây thơ đáng yêu, tiểu ca ca của nàng cũng chỉ là một thiếu niên mặt mày thanh tú, hai người ở chung thật đơn thuần và giản dị.
Chu Tiểu Nghiên vẫn thích gọi hắn là tiểu ca ca.
—— Kiều Diệc tối nay cũng bị chuốc không ít rượu, tranh thủ lúc nghỉ ngơi, một mình đi ra ngoài, định tìm chỗ nào thoáng khí.
Ở cái chốn kinh doanh này, tiệc tùng là điều không thể thiếu, mặc dù Kiều Diệc vẫn luôn ghét cuộc sống như vậy, nhưng cũng không thể không đối diện.
Vậy nên, những lúc rảnh rỗi, hắn có thể yên tĩnh một mình, liền sẽ yên lặng một chút.
Từ cầu thang nhà hàng đi xuống, Kiều Diệc men theo con đường nhỏ đi vài bước, đột nhiên thấy từ chỗ này nhìn ra là cửa lớn nhà hàng, hắn tùy ý ngẩng đầu nhìn.
Rồi đã thấy Chu Tiểu Nghiên và Vu Hàn còn đứng đó.
Tim Kiều Diệc lúc ấy đột nhiên hẫng một nhịp, chẳng phải bọn họ về sớm rồi sao, sao giờ vẫn còn đứng đó?
Kiều Diệc vốn muốn đi tới xem có chuyện gì, nếu thật do Vu Hàn uống nhiều quá mà Chu Tiểu Nghiên không tiện đưa về, thì hắn còn có thể giúp một tay.
Nhưng mới đi được hai bước, lại đột nhiên thấy Chu Tiểu Nghiên cười với Vu Hàn, rồi hai người đồng thời đưa tay ra, nắm lấy nhau.
Cách quá xa, Kiều Diệc chỉ có thể đại khái thấy được biểu cảm trên mặt bọn họ, là đang cười, nhưng không nghe rõ họ đang nói gì.
Kiều Diệc không hiểu vì sao, lúc ấy trong lòng đột nhiên trào lên một cảm xúc khó tả, có chút mất mát, nhưng lại không thể nói rõ lý do.
Người ta là anh em, quan hệ tốt là chuyện thường mà, phải không?
Hắn rốt cuộc đang buồn bực chuyện gì chứ?
Kiều Diệc thậm chí không biết mình đã đứng đó bao lâu, nhìn Chu Tiểu Nghiên và Vu Hàn vừa nói vừa cười, cuối cùng lại thấy hai người cùng lên xe rời đi, giữa lúc đó có người gọi điện thoại, hắn cũng không nghe thấy.
Hắn thật sự thấy mình có lẽ bị điên rồi.
Hắn đường đường là tổng giám đốc Kiều thị, nói chuyện công việc luôn luôn có chừng mực, ra xã hội nhiều năm như vậy, gặp bao nhiêu người như thế, cũng đã biết cách che giấu cảm xúc của mình.
Vậy mà vừa rồi hắn lại có chút thất thố. Cái cảm giác này tựa như cái đêm hắn đột nhiên thấy Chu Tiểu Nghiên ở đại học B vậy.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận