Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3071: Hồi ức 22 (length: 3736)

"Không sao đâu, trò chơi ta chơi với ngươi, nhưng là trò chơi nhiệm vụ ngươi giúp ta làm đấy."
"Hả... ?"
Hàn Nặc phảng phất bị lừa gạt, hóa ra Lâm Việt ca ca đến chơi cùng nàng, còn phải nàng giúp hắn làm nhiệm vụ. Vậy chẳng phải là nàng bị hố? Về sau không chỉ có phải làm nhiệm vụ của mình, còn phải làm phần nhiệm vụ của hai người?
Ô ô ô...
"Được rồi, ngoan. Yên tâm đi, lúc ngươi cần ta, ta nhất định sẽ xuất hiện, đương nhiên, dù cho ta tạm thời xuất hiện không được, ngươi cũng có thể coi như ta đã xuất hiện đấy. Ha ha ha ha..."
"Ngô..."
Hóa ra cái này làm bạn chỉ là một ảo ảnh thôi.
Bất quá cũng tốt, Hàn Nặc tự mình cũng biết, với cường độ công việc bây giờ của Lâm Việt, là căn bản không thể nào như quá khứ, mỗi ngày chơi cùng nàng.
Hơn nữa ngay cả nàng cũng không có nhiều thời gian để chơi như vậy. Bình thường nàng cũng phải đi làm, tan làm về còn phải ở cùng Tiếu Tiếu nữa, cũng không thể nào cứ chơi mãi. Chỉ là lúc nào nhàm chán thì làm để tiêu khiển thôi. Cũng không còn chân tình thực cảm như trước nữa.
Bọn họ đã lớn rồi, còn có rất nhiều việc đang chờ bọn họ đi làm.
Điều quan trọng nhất vẫn là đi tìm lại những khoảng thời gian tươi đẹp trong quá khứ mà thôi. Dù sao thì thời gian chơi game khi còn đi học cũng là một hồi ức rất quan trọng của bọn họ.
Tình yêu, tình bạn, rất nhiều rất nhiều...
"Đúng rồi, trò chơi này khi nào open beta vậy?" Một lát sau Lâm Việt lại hỏi.
"Hình như là tháng sau." Hàn Nặc nói, "Ta trước đó vào trang web xem rồi, đại bộ phận đều không khác gì game client hồi xưa, chỉ là nhiều nhiệm vụ đã được đơn giản hóa, bản đồ cũng trở nên đa dạng hơn. Nhìn qua có vẻ hay hơn trước."
"Ừ. Game điện thoại cũng hay, bây giờ đang thịnh hành game điện thoại. Trước đây Kiều Diệc tới, còn nói là bọn họ Kiều thị muốn cùng Lâm thị của chúng ta mở rộng thị trường game điện thoại. Về mặt này, thật ra Kiều Tử Mạc rất thích hợp đấy."
"Đúng, Kiều Tử Mạc hồi trước học về máy tính mà. Ta nhớ hồi hắn đi du học cũng học về thiết kế anime. Hơn nữa hắn chơi game cũng giỏi, đúng là rất thích hợp làm cái này."
"Đúng. Hiện tại trò chơi đang là chủ lưu, mà lại là một thị trường rất lớn. Chúng ta không thể không cân nhắc chuyện này."
"Vậy ta ủng hộ các ngươi. Đến lúc đó, nếu các ngươi làm game, ta sẽ đến làm người kiểm thử miễn phí cho các ngươi."
"Cái gì miễn phí. Ngươi vốn là nhân viên của Lâm thị, đây là trách nhiệm của ngươi, biết chưa?"
"Dạ, tổng giám đốc!!"
"Hừ..." Lâm Việt bất đắc dĩ nhìn Hàn Nặc một cái.
Những năm tháng lăn lộn ở chốn công sở này, cũng không thể mài mòn tính cách thật thà của Tiểu Nặc nhà hắn, nàng vẫn ngây thơ, đáng yêu, giữ một trái tim hồn nhiên như trước.
Nhưng Lâm Việt cũng nhìn ra được, Tiểu Nặc của hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Trưởng thành, làm vợ người, làm người mẫu, nàng bắt đầu học được rất nhiều thứ. Đối đãi với mọi việc cũng trở nên đặc biệt nghiêm túc. Làm gì cũng không còn lười biếng nữa.
Tiểu Nặc bây giờ thật sự ngày càng tốt hơn, cho nên làm sao hắn có thể không yêu được?
Lâm Việt vẫn luôn tin tưởng, hắn và Hàn Nặc, đều là những người bạn đời phù hợp nhất, tốt nhất trong cuộc đời của nhau. Mục tiêu của hắn chính là cố gắng kiếm tiền để sinh sống thật tốt, chăm sóc người mình yêu thương, để cho người hắn trân trọng nhất có thể cùng hắn mãi mãi hạnh phúc vui vẻ, đến đầu bạc răng long.
Đương nhiên, giờ xem ra, ý nghĩ của hắn và Tiểu Nặc là giống nhau.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận