Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 666: Kiều Diệc (length: 3752)

Kiều Tử Mạc im lặng "À" một tiếng, sau đó nơm nớp lo sợ đi tới gian phòng, ngồi trên ghế sofa gần nhất.
Tiếp đó Kiều Tử Mạc nghe được tiếng Kiều Diệc đóng cửa, còn có tiếng bước chân của hắn, hắn lập tức căng thẳng toàn bộ thần kinh.
"Ca..." Kiều Tử Mạc lại gọi một tiếng.
Kiều Diệc mặt không đổi sắc đi đến ngồi đối diện Kiều Tử Mạc: "Bộ dạng bây giờ của ngươi là muốn làm gì? Ta đáng sợ đến vậy sao? Với lại, tối hôm qua ngươi chẳng phải rất phách lối nói với ta trên điện thoại, không cần tiền của ta, dùng cổ phần của chính ngươi sao?"
"Ta nói Kiều đại thiếu gia, ngươi tùy hứng như vậy, bán cổ phần đi rồi, về sau là định uống gió Tây Bắc à?"
"Ta không phải Kiều đại thiếu gia, ngươi mới là." Lúc này Kiều Tử Mạc vẫn không quên giúp ca mình sửa sai.
Bất quá từ trước đến nay rất nhiều người đều gọi hắn là Kiều đại thiếu gia, còn ca hắn thì sao? Người khác đều gọi Kiều tổng.
"Được rồi, bớt nói nhảm, rốt cuộc ngươi muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?"
"Chẳng phải đã nói rồi sao, để ngươi giúp ta mua một miếng đất."
"Mua đất làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đầu tư? Hả?" Kiều Diệc liếc mắt nhìn Kiều Tử Mạc, Kiều Tử Mạc lập tức sợ hãi rụt đầu.
"Không phải mà, ta chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao, muốn giúp một người..." Trước mặt ca mình, Kiều Tử Mạc mất hết khí thế.
Ở trên điện thoại còn đỡ, không nhìn thấy ánh mắt của ca mình, hắn phồng lên dũng khí còn có thể giả vờ ra vẻ. Nhưng bây giờ thì... Ca hắn ngay trước mặt hắn, chưa tới một mét khoảng cách, hơn nữa còn cứ nhìn chằm chằm vào hắn.
"Nam hay nữ?"
"Nữ."
"Ồ..." Kiều Diệc đột nhiên cười, một vẻ mặt hiểu rõ.
"Không phải như ca nghĩ đâu!" Kiều Tử Mạc vội vàng giải thích.
"Ừ, được. Vậy ngươi giải thích cho ta xem, loại phụ nữ như thế nào đáng giá để ngươi bỏ ra nhiều tiền như vậy để giúp? Tiểu Mạc, có phải ngươi chưa từng ra ngoài xã hội, coi mấy trăm triệu chỉ là mấy con số 0 vẽ tùy tiện thôi không hả! Cô gái đó là ai, ngươi gọi cô ta đến đây gặp ta!"
"Không phải vậy mà ca, nàng căn bản không biết ta muốn vì nàng làm những chuyện này, hơn nữa nàng căn bản cũng không thích ta."
"..."
Lần này đến lượt Kiều Diệc cạn lời. Lúc đầu hắn còn tưởng em trai mình vì còn nhỏ, lại lần đầu yêu đương nên mới bị người khác bỏ bùa. Nhưng bây giờ thì... người ta rõ ràng không thích nó, mà nó lại còn muốn lén lút hiến dâng cho người ta?
Đây quả là một tinh thần vĩ đại biết bao!
"Kiều Tử Mạc, có phải ngươi đọc sách đến choáng váng đầu óc rồi không! Ta từ nhỏ giáo dục ngươi những gì? Phải biết tự bảo vệ mình, không chỉ là trên thân thể, mà còn cả về mặt tâm lý. Ngươi hiểu không?"
"Ta hiểu mà ca. Ta chỉ muốn giúp nàng một lần thôi, hơn nữa ta rất thích nàng. Ca, mảnh đất kia vị trí rất tốt, anh mua chắc chắn không lỗ. Ca, ta còn có kế hoạch khác muốn nói với anh."
"Nói thử xem."
"..."
Nghe Kiều Tử Mạc kể lại, Kiều Diệc suy nghĩ: "Được thôi, ta tạm thời cân nhắc xem sao. Bây giờ ngươi rảnh thì đi ăn sáng với ta không?"
"Được!"
Cuối cùng cũng nhận được sự cho phép, Kiều Tử Mạc lập tức thở phào nhẹ nhõm. Sự căng thẳng vừa rồi khi nhìn thấy ca mình, bây giờ cũng đã tan biến bởi câu nói cân nhắc của ca.
Haiz, thật ra ca hắn có đôi khi cũng không đáng sợ như vậy.
Đặc biệt là lúc cười lên.
Mặc dù không đẹp trai bằng mình, nhưng miễn cưỡng cũng tính là trai đẹp.
Nhưng ca mình có phải là gay không? Kiều Tử Mạc đột nhiên nảy ra ý nghĩ này, rất muốn hỏi câu hỏi đã làm mình bối rối nhiều năm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận