Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1985: Một lần liền hảo 12 (length: 3793)

Đã thoát khỏi sự ngây thơ của thiếu niên, nhưng lại có cái vẻ đẹp trai của một người đàn ông. Không quá mức ngây thơ, mà càng tỏa ra sức quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Cho nên Kiều Tử Mạc vẫn cảm thấy Kiều Diệc đẹp trai hơn hắn, bởi vì ca ca giống như một người đàn ông, còn bản thân hắn nhiều lúc vẫn cho người ta cảm giác chỉ là một cậu nam sinh.
Hơn nữa Kiều Tử Mạc càng lớn lại càng phát hiện, ngoại trừ hồi nhỏ vì Kiều Diệc quá nghiêm khắc với hắn nên hắn rất sợ Kiều Diệc, giờ lớn lên hắn lại càng sùng bái Kiều Diệc. Trên người Kiều Diệc có nhiều điều đáng để hắn học hỏi, trạng thái hiện tại của Kiều Diệc thực ra cũng là mục tiêu phấn đấu mà Kiều Tử Mạc hướng tới.
Dù sao bây giờ hắn thấy Kiều Diệc chỗ nào cũng tốt, ngoại trừ hơi cố chấp và bảo thủ một chút, còn lại đều không thể chê trách.
Đương nhiên, bây giờ điều hắn muốn làm, chính là muốn loại bỏ những chỗ không tốt của Kiều Diệc! Việc đầu tiên, chính là thay đổi phong cách ăn mặc của hắn.
Kiều Diệc được Kiều Tử Mạc khen, tâm tình vẫn rất tốt.
Nhưng mà...
"Thôi đi, ngươi đừng có khen ta nữa! Cái tuổi của ngươi mới là tuổi đẹp nhất của một nam sinh nha, đẹp trai lắm, ta và ngươi không giống nhau. Hơn nữa không phải ngươi từng nói sao, ta quê mùa, ăn mặc toàn đồ của người trung niên mặc, không phải sao?"
"Oa, ca, đây là anh đang trả thù sao? Em chỉ nói một câu để anh đừng mặc áo POLO nữa, mà anh lại bảo là em nói anh quê mùa! Anh quả nhiên là thù dai quá đấy!"
"Đúng vậy, ta rất thù dai, cho nên ngươi cẩn thận chút nha."
"Không sao, em giờ không sợ anh nữa." Kiều Tử Mạc nhún vai, mang chút ngông nghênh nói, "Anh giờ đánh cũng đánh không lại em, cãi nhau cũng cãi không lại em, anh nói xem em còn cần sợ anh sao? Hử?"
"Ha..." Kiều Diệc khinh thường, cũng hừ một tiếng theo.
Quả nhiên, em trai trưởng thành rồi, không còn là cậu nhóc con nữa, mà đã bắt đầu uy hiếp hắn sao? Nhưng Kiều Diệc rất vui mừng và yên lòng khi thấy trạng thái hiện tại của Kiều Tử Mạc.
Đương nhiên, không phải hắn muốn bị Kiều Tử Mạc bắt nạt, Kiều Tử Mạc cũng không bắt nạt hắn. Chỉ là cảm thấy cậu nhóc con hồi bé, thấy hắn là sợ hãi, luôn trốn đi, giờ đã lớn tướng cao bằng hắn. Cũng đúng thôi, hắn giờ đánh cũng đánh không lại Kiều Tử Mạc, đấu võ mồm cũng không lại Kiều Tử Mạc, em trai còn lợi hại hơn hắn. Nhưng cuối cùng vẫn tốt, giờ Tiểu Mạc và hắn thân thiết hơn nhiều, thật sự giống như một đôi anh em tốt.
Lúc này Kiều Diệc đã bị Kiều Tử Mạc lôi vào phòng chứa đồ của Kiều Tử Mạc. Là thiếu gia nhà giàu, phòng chứa đồ của Kiều Tử Mạc cũng vô cùng xa hoa. Kiều Tử Mạc khác với Kiều Diệc, quần áo của Kiều Diệc phần lớn là đồ dùng cho công việc và các sự kiện, Kiều Diệc không quá để ý chuyện này.
Nhưng Kiều Tử Mạc lại khác, từ nhỏ cái gì hắn cũng không thiếu, hơn nữa hắn cũng rất thích chưng diện, cho nên về cơ bản thích cái gì mua cái đó, do vậy phòng chứa đồ cũng lớn gấp đôi so với Kiều Diệc.
Hơn nữa phong cách ăn mặc của Kiều Tử Mạc cũng vô cùng đa dạng, theo như lời hắn nói chính là: "Không có cái gì mà hắn không cân được." Vì thế hắn cũng rất dũng cảm thử nhiều loại quần áo.
Kiều Tử Mạc đi vòng quanh một lượt trong phòng chứa đồ, rồi tiện tay lấy ra mấy bộ ném cho Kiều Diệc.
"Ca, anh mặc thử mấy bộ này xem, xem cái nào đẹp nhất?" Được rồi, đây là hắn muốn giúp Kiều Diệc ăn diện.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận