Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 332: Chỉ cần ngươi trôi qua hảo (length: 3874)

Đối với sự kinh ngạc của Vương Tiểu Long, Nghiêm Du Thành không thấy có gì lạ.
Dù là ai, khi nghe đến hai chữ "Mất trí nhớ" cũng đều sẽ khó có thể tin.
Hắn lúc trước cũng vậy thôi.
Nghiêm Du Thành bắt đầu chậm rãi nói: "Ngươi có phải cảm thấy rất kỳ lạ không, có phải cảm thấy không thể tin được không? Thực ra ta ban đầu cũng như vậy. Nhưng về sau ta dần cảm thấy việc Hàn Nặc mất trí nhớ là món quà bất ngờ mà ông trời ban cho ta, có lẽ ta nói như vậy hơi không tử tế, nhưng sự thật đúng là thế."
Vương Tiểu Long vẫn có chút không tin: "Thành ca, Tiểu Nặc thật sự mất trí nhớ sao? Nhưng mà sao ta hoàn toàn không thấy được chút nào chứ?"
"Nàng mất trí nhớ cũng được một thời gian rồi. Thật ra đối với người khác mà nói, nàng đúng là không có nhiều thay đổi. Nhưng mà đối với ta, còn có Lâm Việt mà nói, nàng mất trí nhớ, sự tình thay đổi quá nhiều."
"Lâm Việt?" Vương Tiểu Long lần đầu nghe thấy cái tên này, nghe cứ như là tên một nam sinh. Hắn là ai vậy?
"Đúng, Lâm Việt. Hắn là bạn trai trước đây của Hàn Nặc, thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên đó. Hàn Nặc từ nhỏ đã ở nhà hắn, quan hệ của bọn họ còn hơn cả người thân. Ta nói như vậy ngươi hiểu không?"
Vương Tiểu Long lắc đầu: "Không thể."
"Ý ta là Hàn Nặc trước khi mất trí nhớ có bạn trai, người kia là Lâm Việt lớn lên cùng nàng từ nhỏ, là đại thiếu gia của tập đoàn Lâm thị, hay còn là hoa khôi của trường A. Sau đó nàng bị mất trí nhớ, quên hết quá khứ, cho nên bọn họ tạm thời chia tay."
Vương Tiểu Long giờ thì hiểu ra rồi.
Thành ca có ý là, Tiểu Nặc trước đó có một bạn trai rất giỏi, rất hoàn hảo? Thảo nào, trước kia Thành ca tỏ tình với nàng, nàng không chịu chấp nhận.
Tiểu Nặc và Lâm Việt chia tay chỉ vì mất trí nhớ thôi sao, tại sao vậy? Lẽ nào cứ mất trí nhớ là phải chia tay?
Điều này Vương Tiểu Long có chút không hiểu.
"Chuyện này đúng là hơi phức tạp, nên trước đó ngươi vẫn không dám tỏ tình với Tiểu Nặc, đúng không?"
Nghiêm Du Thành nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai đi tới, mới nhỏ giọng nói với Vương Tiểu Long: "Tiểu Long, ngươi biết đó, ta vẫn luôn coi ngươi như em trai của ta. Nên ta nói như vậy ngươi đừng cười ta, có lẽ trong mắt nhiều người, cuộc sống của ta cũng không tệ lắm, nhưng bản thân ta thì không nghĩ vậy. Có thể ngươi chưa từng gặp Lâm Việt, nên ngươi không biết. Hắn đúng là người mà tất cả các nam sinh đều sẽ ghen tị, gia thế tốt, tướng mạo đẹp, học giỏi, cái gì cũng tốt. Ta cứ nghĩ tới hắn là lại thấy mình thua kém hắn. Nên, ta vẫn không thể tin được rằng mình có thể cướp Hàn Nặc từ tay hắn."
Vương Tiểu Long ngơ ngác nghe những lời gan ruột của Nghiêm Du Thành, hắn không ngờ, Thành ca nhìn bên ngoài thì cao ngạo lạnh lùng, vậy mà bên trong lại tự ti đến thế.
Cái người tên Lâm Việt đó thực sự giỏi như vậy sao?
Nếu hắn giỏi như vậy, thì sao Tiểu Nặc lại muốn chia tay với hắn?
"Vậy... Thành ca, ta mạn phép hỏi một câu, trước khi Tiểu Nặc mất trí nhớ, quan hệ giữa hai người có phải là không tốt lắm không?"
"Sao ngươi biết?"
"Cảm giác thôi. Trước đây ta đã thấy cách các ngươi ở chung rất lạ, còn ngươi, thì rõ ràng là có ý với Tiểu Nặc nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài. Còn Tiểu Nặc, thì lại có vẻ hơi sợ ngươi, nên ta đoán là, trước đây hai người chắc chắn đã có chuyện gì đó, nên mới có cục diện lúng túng như bây giờ. Nghe ngươi kể nhiều như vậy, ta xem như đã hiểu. Ngươi trước kia từng theo đuổi Tiểu Nặc à, còn bị nàng cự tuyệt nữa chứ! Quan hệ thế này sao mà tốt được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận