Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 769: Chúng ta về nhà đi (length: 3751)

Lâm Việt ca ca trí nhớ vì sao lại tốt như vậy chứ, rõ ràng đều qua lâu như vậy rồi, hắn lại còn nhớ rõ đôi gấu trúc nhỏ làm đồ trang sức kia!
Thế nhưng là... Hàn Nặc trong lòng bất an, một lần kia Lý Tâm Nghi đến Lâm gia, nàng cho rằng mình và Lâm Việt đã không còn bất kỳ hy vọng gì. Lại thêm Kiều Tử Mạc đến phòng nàng, vừa vặn nhìn thấy con gấu trúc búp bê đó, nàng liền dứt khoát tặng nó cho Kiều Tử Mạc!
Híc... Ai biết nàng và Lâm Việt còn có ngày hòa hảo này chứ...
Thế nhưng mà một con gấu trúc trang sức khác nàng đã không còn rồi, làm sao đây để giao phó với Lâm Việt ca ca đây?
"Ờ... Cái đó... Ta... Ta để ở trong trường học rồi!"
Hàn Nặc cố tỏ ra trấn định, hy vọng không để Lâm Việt nhìn ra sơ hở.
Dù sao nàng qua cửa ải này đã rồi tính, cùng lắm thì ngày mai nàng ra ngoài mua một đôi khác về là được!
Chỉ là... Đôi gấu trúc đó là đặc sản của thành phố C, hơn nữa lại là do lão nhân làm thủ công, chắc là trong thành phố này không tìm thấy đâu.
Chẳng lẽ nói, nàng cần phải đi tìm Kiều Tử Mạc, đòi lại con gấu trúc búp bê kia?
Vậy Kiều Tử Mạc chắc là sẽ hận chết nàng mất!
Hơn nữa đồ đã tặng cho Kiều Tử Mạc, lại đòi về để đưa cho Lâm Việt, như vậy đối với Lâm Việt ca ca cũng không công bằng a.
Hàn Nặc càng nghĩ càng không vui, đột nhiên cảm thấy mình lại tự làm khổ mình một lần nữa.
"Thật?" Lâm Việt nhíu mày, hắn kỳ thật đã sớm thấy Tiểu Nặc đem một con gấu trúc búp bê kia đưa cho Kiều Tử Mạc, hắn cố ý hỏi vậy, kỳ thực cũng chỉ là muốn trêu Tiểu Nặc một chút mà thôi.
Hừ, ai bảo nàng tùy tiện đem đồ vật bọn họ dùng để định tình đưa cho người khác, không cho nàng xoắn xuýt một hồi, hắn thật không cam tâm nha.
Bị Lâm Việt hỏi vặn lại, Hàn Nặc thoáng cái liền sợ hãi run lên một chút. Vốn dĩ nàng đã chột dạ, bây giờ càng thêm không chắc.
Chẳng lẽ nói Lâm Việt ca ca đã biết cái gì, không thể nào a, từ sau lần bọn họ từ C thành trở về, nàng cũng không có cho hắn nhìn con gấu trúc búp bê đó mà. Hắn làm sao mà biết nó ở đâu chứ.
"Đương... Đương nhiên là thật a..." Hàn Nặc chột dạ trả lời, nhưng càng nói giọng càng nhỏ.
"Vậy thì tốt, vậy sáng mai ta cùng ngươi cùng nhau về trường học đi lấy."
Hàn Nặc: "! ! !"
Lâm Việt ca ca ngươi có cần phải vậy không, đây là muốn dồn nàng vào đường cùng mà!
"Ngày mai a... Nhưng ngày mai là cuối tuần mà, chúng ta đến trường làm gì chứ."
"Dù sao cuối tuần cũng không có việc gì làm, chúng ta tiện đường đi qua đó." Lâm Việt có vẻ như đang cãi nhau với Hàn Nặc.
Hàn Nặc đúng là có nỗi khổ không thể nói. Dù nàng tặng cho Kiều Tử Mạc, nàng cũng có thể đảm bảo nàng và Kiều Tử Mạc không có gì, hơn nữa lúc đó cũng là chỉ giận dỗi nên mới tặng cho hắn.
Nhưng những điều này làm sao nàng có thể nói cho Lâm Việt?
Người ta nói trong tình yêu đàn ông rất hẹp hòi, điều này Hàn Nặc trước kia đã từng lĩnh giáo qua. Trước kia Nghiêm Du Thành còn thích nàng, Lâm Việt ca ca liền đặc biệt để ý.
Nàng khó mà bảo đảm, hiện tại Lâm Việt ca ca không ngại Kiều Tử Mạc.
"Có muốn đi không chứ, ngày mai phòng ngủ của bọn ta không có ai, ta cũng không có mang chìa khóa về!" Hàn Nặc cuối cùng lại nghĩ ra được một cái viện cớ nghe có vẻ rất đáng tin cậy.
Dù sao ngày mai là lễ Giáng Sinh, nàng liền nói người ở phòng ngủ đều ra ngoài đi chơi Giáng Sinh, Lâm Việt chắc không có khả năng gọi điện thoại từng người đến hỏi chứ.
"À, là như thế này a." Lâm Việt nhếch miệng cười, "Vậy được rồi, vậy thì đợi đến chủ nhật tối chúng ta về trường, ngươi lấy lại cho ta là được."
"Ừ..." Hàn Nặc đành phải cố tỏ vẻ trấn định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận