Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 234: Không muốn để cho nàng ủy khuất (length: 4029)

Nghiêm Du Thành đứng lên thực sự từ ái sờ đầu Vương Tiểu Long, Vương Tiểu Long thực ghét bỏ né tránh.
Nghiêm Du Thành cũng không để ý tới hắn, ngữ trọng tâm trường nói: "Tiểu bằng hữu, việc người lớn ngươi không hiểu! Ngươi vẫn là ngoan ngoãn ăn cơm đi."
Nói xong vẫy vẫy tay rời đi.
Vương Tiểu Long ở phía sau đối bóng lưng Nghiêm Du Thành bĩu môi, trợn trắng mắt.
Hừ! Lại còn nói hắn là con nít! Hắn rõ ràng đã đầy 18 tuổi được không? Người trưởng thành, người trưởng thành hiểu không? Tin hay không hắn ngày mai liền đi theo đuổi một nữ sinh cho lão đại nhìn một chút?
Ai... Ai bảo hắn lớn lên đáng yêu đâu! Ngay cả Hàn Nặc thứ nhất đều biết muốn gọi hắn là em trai...
Vương Tiểu Long đau thương quan sát trần nhà, im lặng ngưng nghẹn, đành phải hung hăng ăn vài miếng cơm.
—— Nghiêm Du Thành đi ra thời điểm, vừa hay nhìn thấy Hàn Nặc đang đoan đoan chính chính ngồi ở trước quầy bar. Nàng lưng thẳng tắp, ánh mắt bộ dáng nghiêm túc thiếu chút nữa làm Nghiêm Du Thành bật cười.
Có phải hay không mình vẫn là đối với nàng quá nghiêm khắc, cho nên mới làm cho nàng biểu hiện ra như vậy một bộ hoảng sợ biểu tình?
Thế nhưng rõ ràng vừa rồi mình đối nàng đã rất ôn nhu mà.
Nghiêm Du Thành có lẽ không thể nào hiểu được tâm tình bây giờ của Hàn Nặc. Là một đại tiểu thư chưa từng đi làm công, lại thêm cái gì cũng không biết làm, cho nên đành phải càng thêm cẩn thận từng li từng tí, đành phải trên mặt biểu hiện so bất kỳ ai cũng nghiêm túc, nếu không dựa vào cái gì mà ở lại chứ?
Đừng nhìn Hàn Nặc hiện tại một bộ biểu tình rất nghiêm túc, kỳ thật trong đầu đều là trống rỗng, trong lòng cũng tràn đầy khẩn trương cùng thấp thỏm.
Nàng mặc dù là tạm thời giúp Vương Tiểu Long ở đây trông nom, hơn nữa thời gian này cũng xác thực không có khách nhân nào đến, nhưng là nàng vẫn là khẩn trương cùng bất an, sợ đột nhiên có vài vị khách tới, nàng lại vì cái gì cũng đều không hiểu, mà không ứng phó được.
Thậm chí còn có thể làm trò cười cho thiên hạ.
Nghiêm Du Thành lặng yên không một tiếng động vòng ra sau lưng Hàn Nặc, sau đó đột nhiên nghĩ ra một trò đùa ác.
Mặc dù hắn luôn luôn quen lạnh lùng, nhưng mà không biết vì sao nhìn thấy tiểu biểu tình nghiêm túc này của Hàn Nặc, hắn vẫn là không nhịn được muốn giải phóng thiên tính một chút!
"Khụ!" Nghiêm Du Thành che miệng lại, ho khan một tiếng rõ to.
Kỳ thật hắn làm như vậy còn có một nguyên nhân, đó chính là để nhịn cười.
Hàn Nặc quả nhiên bị giật mình, trực tiếp liền theo trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, sau đó đứng nghiêm tại trước mặt Nghiêm Du Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Cái kia... Cái kia... Ta là thấy không ai nên mới ngồi a, ta hiện tại liền đứng lên!"
Hàn Nặc quả thực muốn khóc, nàng lại làm sai điều gì sao? Tiểu Long em trai không phải nói cho nàng vị trí này có thể ngồi sao, đặc biệt là lúc không có khách!
Nghiêm Du Thành trong lòng đã cười đến sắp không che giấu được, nhưng là trên mặt vẫn phải giữ tỉnh táo.
Thì ra có đôi khi trêu một người cũng là một chuyện vui vẻ như vậy a! Nhưng là trước kia hắn chưa từng có thể nghiệm như vậy. Hắn vẫn luôn đem chính mình gò bó quá chặt, thiếu đi giao tiếp với người khác, cho nên cũng thiếu mất rất nhiều niềm vui khi chung sống giữa người và người.
Đặc biệt là nhìn thấy nữ hài tử mình thích đang ngơ ngác ngơ ngác trước mặt mình, hắn đã muốn lập tức nói cho nàng thật ra hắn là nói đùa, thế nhưng là lại muốn tiếp tục trêu cợt nàng một chút.
Đây là một loại tâm lý gì vậy?
Nghiêm Du Thành thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Hàn Nặc, hướng bên cạnh vỗ vỗ.
"Không có việc gì, ngồi đi."
Hắn thật cũng thật bội phục chính mình, rõ ràng cảm thấy mình sắp không giả bộ được nữa, nhưng là một giây sau thế mà vẫn cứ rất tự nhiên mà diễn tiếp được.
Có lẽ, là vì nhiều năm lạnh lùng quen thuộc rồi, nên rất nhiều thói quen thành tự nhiên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận