Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 763: Lễ Giáng Sinh (length: 3743)

Ừ, nàng đúng là có khá hơn chút những ngày không có vào trò chơi. Hơn nữa cho dù là vào trò chơi, cũng không có nghiêm túc đi chơi, đối với trò chơi bên trong phát sinh những chuyện lớn đó, nàng đều không quan tâm lắm.
"Ngươi nói Kiều Tử Mạc từ bỏ ngôi vị quốc vương? Tại sao vậy?"
"Ai biết nha. Nghe Tiểu Bố Đinh nói, nàng hỏi Tạ Nguyên, Tạ Nguyên nói là Kiều Tử Mạc cho rằng cái trò chơi này đã không có chỗ nào khiến hắn lưu luyến. Cho nên liền phất tay tạm biệt. Bất quá đêm nay bang hội tranh đoạt chiến còn rất kịch liệt, ta đánh xong đi ra ngoài liền phát hiện tuyết rơi, sau đó lại quay lại ngồi thêm một lúc, cho nên mới trì hoãn đến bây giờ."
Lời giải thích phía sau của La Tiệp, Hàn Nặc không hề nghe rõ, lực chú ý của nàng vẫn luôn đặt ở chuyện Kiều Tử Mạc nói trong trò chơi đã không có nơi khiến hắn lưu luyến.
Hắn lưu luyến chính là nàng sao?
Từ khi đêm đó Lâm Việt xuất hiện qua, Kiều Tử Mạc liền không đến dây dưa nàng nữa, nàng sau đó nhận được tin nhắn hắn gửi, là chúc nàng hạnh phúc.
Một khắc này, trong lòng Hàn Nặc đột nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng, nàng vẫn cho rằng Kiều Tử Mạc đang đùa giỡn với nàng, hắn nói thích nàng cũng là vì trêu chọc nàng.
Nhưng là bây giờ, nàng lại có một loại cảm giác khác.
Cẩn thận nhớ lại, Kiều Tử Mạc bắt đầu xuất hiện bên cạnh nàng từ khi nào? Đại khái là từ khi "Mộng Du" bắt đầu đi, hắn nói hắn vì nàng mới đến cái trò chơi này. Sau đó là những gút mắc giữa hắn và Lâm Việt, hắn luôn ở bên cạnh nàng.
Dường như từ đầu đến cuối, Kiều Tử Mạc đều đứng ở bên cạnh nàng, hắn giúp nàng vượt qua khoảng thời gian khó khăn khi Lâm Việt cùng Lý Tâm Nghi ở bên nhau, lại giúp nàng cùng nhau chấn chỉnh Lâm gia, hắn cười nói là vì kiếm tiền, thế nhưng Hàn Nặc biết hắn vốn không thiếu tiền.
Hàn Nặc đột nhiên cảm thấy có chút muốn khóc. Vào một đêm tuyết rơi thế này, nàng nhớ lại lần trước mình say ngã ở ven đường, cũng là tuyết rơi, là Kiều Tử Mạc ở bên cạnh nàng.
Nàng không có gì để báo đáp hắn, nàng không thích hắn. Cảm động không phải tình yêu, nàng chỉ có thể im lặng nói trong lòng một câu, Kiều Tử Mạc, cám ơn ngươi.
Kiều Tử Mạc, hy vọng ngươi về sau cũng sẽ hạnh phúc.
Không, ngươi tốt như vậy, nhất định sẽ hạnh phúc!
—— Đột nhiên "Ầm" một tiếng, có tiếng pháo hoa xẹt qua bầu trời đêm.
Trần Thu Dĩnh lập tức kinh hô lên: "Oa! Trời tuyết mà vẫn có người bắn pháo hoa à! Thật là có ý tưởng."
Hàn Nặc cũng bị gợi lên hứng thú, phòng ngủ của họ đối diện đúng lúc là một bãi cỏ trống trải, pháo hoa được bắn lên từ chỗ đó.
Ba người chạy ra ban công, đưa đầu ra nhìn xung quanh.
Vì tuyết đã rơi mấy giờ liền, lúc này bãi cỏ kia đã biến thành một màu trắng xóa, hiện lên ánh sáng yếu ớt.
"Ầm ầm ầm... Ầm ầm ầm..." Đột nhiên một loạt pháo hoa cùng nhau bay lên trời, pháo hoa tản ra, Hàn Nặc thoáng cái nhìn thấy một bóng người.
Mặc một chiếc áo lông màu trắng dày cộp, giống như đang hướng về phía nàng cười.
Nhịp tim của Hàn Nặc đột nhiên dừng lại nửa nhịp, dường như cả thế giới đều im lặng. Bóng dáng quen thuộc đó, dù cách xa như vậy, dù chỉ nhờ vào ánh sáng yếu ớt của pháo hoa, nàng vẫn có thể lập tức nhận ra hắn.
Đó là Lâm Việt.
Là Lâm Việt mà nàng luôn chờ đợi!
Nước mắt của Hàn Nặc đột nhiên rơi xuống, nàng cũng không biết tại sao mình lại khóc. Có thể là vì đã chờ quá lâu, lâu đến nỗi nàng đều cho rằng Lâm Việt đã quên nàng, nhưng mà hắn vẫn cứ xuất hiện.
Vẫn là với vẻ ngốc nghếch ngây ngô như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận