Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1502: Gò bó theo khuôn phép 16 (length: 3773)

"Ta..." Vu Hàn cũng chỉ hơi do dự một chút, cũng không hề thừa cơ làm tới.
"Dì nàng trước đó quả thật có đến tìm ta, hỏi ta có phải thích Tiểu Nghiên hay không, ta trả lời là có. Sau đó dì còn bắt ta bảo đảm về sau nhất định phải chăm sóc tốt cho Tiểu Nghiên. Lúc ấy ta thật không nghĩ nhiều vậy, ta khi đó còn nói ta và Tiểu Nghiên là không thể nào ở bên nhau. Nếu như biết, nàng vì thành toàn cho chúng ta, nên mới chọn cách như vậy, thì ta nhất định sẽ không nói với nàng những lời đó."
"Vu Hàn ca, anh cũng không cần quá tự trách. À... A, không, mẹ Tiểu Nghiên, nàng cũng không phải hoàn toàn vì chuyện này mới chọn con đường đó."
"Ta biết. Nhưng mà khi nhìn thấy lá thư cuối cùng, ta vẫn cảm thấy mình có rất nhiều trách nhiệm. Nếu như lúc trước ta không thề thốt với dì rằng cả đời này đều sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Nghiên, có lẽ dì sẽ không yên tâm vứt bỏ Tiểu Nghiên lại. Biết đâu dì cũng sẽ không chọn tự sát."
"Nhưng mà sự việc đã xảy ra rồi. Vu Hàn ca, anh vẫn nên suy nghĩ chuyện sau này đi. Trước hết, anh đã đáp ứng mẹ Tiểu Nghiên là sẽ chăm sóc Tiểu Nghiên cả đời, chuyện này anh làm được không?"
"Ta đương nhiên có thể!"
"Vậy thì tốt. Đương nhiên, hiện tại ta là chị gái Tiểu Nghiên, sau này việc sinh hoạt của em ấy đương nhiên đầu tiên là do ta chăm sóc, bất quá nếu em ấy chọn ở bên anh thì ta cũng sẽ không phản đối. Giống như trong thư nói, mẹ Tiểu Nghiên hy vọng Tiểu Nghiên ở bên anh, ta biết anh khẳng định là bằng lòng, nhưng chuyện này quan trọng nhất vẫn là xem ý Tiểu Nghiên có đồng ý hay không? Anh và ta đều rất rõ, người Tiểu Nghiên thích là người khác. Mặc dù bây giờ em ấy đã quyết định không thích người đó nữa, nhưng không có nghĩa là em ấy có thể lập tức chấp nhận anh đúng không?"
Vu Hàn hiểu rõ ý Hàn Nặc.
Ý Hàn Nặc là cho dù cô cũng đứng về phía mình, giống như dì Dương, nhưng vấn đề giữa anh và Tiểu Nghiên cuối cùng vẫn phải do chính Tiểu Nghiên quyết định. Bức thư này không đại diện cho điều gì cả, ý kiến của người khác cũng vậy. Mấu chốt vẫn là phải xem quyết định của chính Tiểu Nghiên.
Nhưng đến giờ phút này, Vu Hàn càng đau lòng cho Tiểu Nghiên hơn. Anh cũng không muốn dùng đạo đức để ép buộc Tiểu Nghiên, cũng không mong Tiểu Nghiên vì nguyện vọng của mẹ mà miễn cưỡng ở bên mình.
Như vậy, cả hai người đều sẽ không vui.
"Ta hiểu." Vu Hàn khẽ gật đầu. Anh cất lá thư của Tiểu Nghiên, "Đã muộn rồi, hôm nay mọi người cũng đã đi cả ngày đường, nên nghỉ ngơi trước đi."
"Vậy còn Tiểu Nghiên..."
"Ta nghĩ nàng đã đưa lá thư này cho ta thì cũng đã nghĩ thông suốt được một vài chuyện rồi. Cô yên tâm đi, buổi tối ta sẽ ở phòng khách trông coi, Tiểu Nghiên sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Vậy được."
Đây vốn không phải một trận chiến ngắn, Hàn Nặc cũng biết, cô cần phải nghỉ ngơi cho tốt thì mới có sức để đón nhận những chuyện tiếp theo.
Ngày hôm sau, Chu Tiểu Nghiên vậy mà đã dậy sớm. Vẻ mặt của nàng nhìn không khác gì bình thường, nhưng chính vì như vậy mới làm Vu Hàn và Hàn Nặc hốt hoảng. Họ cho rằng vẻ ngoài đó của nàng là không bình thường.
Chu Tiểu Nghiên hỏi thăm cha của Vu Hàn một vài chuyện liên quan đến mẹ nàng, hôm nay nhà tang lễ muốn tổ chức lễ cáo biệt, Chu Tiểu Nghiên nói nàng muốn đi tham dự.
Vu Hàn nhìn Hàn Nặc, không biết có nên đồng ý hay không.
Chu Tiểu Nghiên dường như đã nhìn ra ý nghĩ của họ, rồi khẽ nở nụ cười.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận