Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 339: Chỉ cần ngươi trôi qua hảo (length: 4006)

Hàn Nặc đồng ý rồi với Vương Tiểu Long, mới cầm khăn tay ẩm ướt hướng phòng bếp nhỏ đi đến.
Đợi nàng vừa đi, Vương Tiểu Long liền lấy điện thoại di động ra cùng Nghiêm Du Thành gọi một cuộc điện thoại.
"Thành ca, chuyện xem phim ta đã làm xong, ngươi tan tầm qua là chỉ cần chờ ta là được rồi!"
Nghiêm Du Thành đang ở phòng nghỉ của mình thay quần áo thì nhận được điện thoại của Vương Tiểu Long, hắn tùy ý nghe máy.
Không ngờ lại là Vương Tiểu Long báo công cho hắn.
"Có ngươi đó, Tiểu Long! Ngươi đã nói thế nào với Hàn Nặc mà nàng chịu đi xem phim với ta vậy? Nàng không hỏi gì mà đồng ý sao?"
"Hắc hắc... Cái này bây giờ không thể nói cho ngươi, dù sao ngươi cứ đợi đến tan tầm, cầm theo tiền là được. Còn lại cứ giao cho ta! Ta nhất định sẽ không để ngươi thất vọng đâu." Vương Tiểu Long còn cố ý bắt đầu giữ bí mật.
Đây là lần đầu tiên hắn giúp nhà Thành ca của mình một tay, hơn nữa còn là liên quan tới chuyện chung thân đại sự, hắn có thể không đắc ý sao!
"Vậy được rồi. Ngươi nhóc con, chỉ cần không trêu chọc ta là được! Chờ chuyện thành, Thành ca sẽ thưởng cho ngươi!"
"Thật sao?" Mắt Vương Tiểu Long sáng lên, không ngờ còn có phần thưởng ngoài định mức, "Là phần thưởng gì vậy?"
"Tiền thưởng cuối tháng của ngươi tăng gấp đôi, thế nào?"
"Cảm ơn Thành ca! Thành ca anh tốt quá, Thành ca em yêu anh..."
Vương Tiểu Long bắt đầu không ngừng tâng bốc Nghiêm Du Thành, hơn nữa còn rất lớn tiếng, Nghiêm Du Thành nhíu nhíu mày, tên nhóc này, mới khen hắn xong, sao lại giở thói cũ ra rồi!
Hắn vội vàng ngăn lại nói: "Được rồi, được rồi. Lòng của ngươi ta nhận rồi. Cứ như vậy đi, ta nghe thấy Hàn Nặc đến rồi, ta cũng phải ra ngoài trước."
"Ừm? Ra ngoài?" Nghe thấy hai chữ ra ngoài, Vương Tiểu Long phát ra một tiếng cười đầy ẩn ý, lại liên tưởng đến chuyện Hàn Nặc đi ra tìm khăn tay của hắn, sao hắn lại cảm thấy hình ảnh đó là lạ?
"Thành ca, bây giờ anh đang ở đâu, đang làm gì vậy?"
"Có liên quan gì tới ngươi? Lo làm việc của ngươi đi!" Nghiêm Du Thành vừa nói xong, dứt khoát cúp máy.
Tên Vương Tiểu Long này, còn bảo hắn đơn thuần đâu, sao tư tưởng càng ngày càng không lành mạnh thế này!
Vương Tiểu Long nhìn điện thoại đã cúp, nhún vai.
Hứ, còn không muốn nói cho ta biết chứ!
Chẳng lẽ là giấu ta làm gì mờ ám bên trong... Ha ha ha... Ôi, Thành ca, ngươi phải cố lên nhé, ta xem trọng ngươi đấy.
Đang đi vào phòng bếp nhỏ, Hàn Nặc lúc này không nhịn được run một cái, chẳng lẽ có người đang sau lưng nói xấu nàng sao? Sao nàng lại thấy sau lưng lạnh toát thế này?
Hàn Nặc nhìn thoáng qua trong phòng bếp nhỏ, phát hiện Nghiêm Du Thành thế mà không có ở đó.
Cũng đúng, hắn chắc là đi thay quần áo. Hắn không lẽ lại mặc một bộ áo len bẩn thỉu đứng ở chỗ này tiếp tục làm việc.
Hàn Nặc đang mải suy nghĩ thì Nghiêm Du Thành đã vào.
Nghiêm Du Thành thấy Hàn Nặc đang ngơ ngác đứng đó, không nhịn được liền đưa tay vỗ vỗ vai nàng.
"Này! Nhìn gì vậy? Có phải muốn thừa lúc ta không có ở đây mà trốn đi không?"
Hàn Nặc giật mình, quay đầu lại với vẻ mặt không mấy thiện cảm, nàng đưa tay liền đưa chiếc khăn tay ướt vừa lấy từ quầy bar cho Nghiêm Du Thành.
"Cầm lấy đi, khăn ướt mà ngươi muốn!"
Hàn Nặc cũng là chịu thua Nghiêm Du Thành rồi.
Hắn có thời gian về thay quần áo, sao không tiện rửa mặt bằng nước luôn đi? Thế mà lại thật sự là cứ để nguyên mặt, đợi nàng cầm khăn ướt đưa cho hắn lau?
Hàn Nặc liếc nhìn khuôn mặt bẩn thỉu của Nghiêm Du Thành, đột nhiên bừng tỉnh, trên mặt nàng cũng bị Nghiêm Du Thành bôi hồ dán rồi mà!
Trời ơi, nàng vừa nãy thế mà cứ thế đi ra ngoài! Vương Tiểu Long chắc chắn đã thấy rồi, mấy nhân viên phục vụ trong tiệm, và cả khách hàng cũng có thể đã thấy.
Phải làm sao đây, nàng làm chuyện mất mặt như vậy, vậy mà bản thân còn không biết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận