Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2683: Tai nạn xe cộ 6 (length: 3704)

Đêm qua, Chu Tiểu Nghiên vì sợ quan hệ, nên đã cùng Hàn Nặc ngủ chung.
Thực ra cả đêm, các nàng đều không ngủ được. Kiều Tử Mạc không muốn các nàng ở lại bệnh viện, nhưng nếu các nàng về nhà, lại càng lo lắng. Không biết tình hình Kiều Diệc bên kia ra sao, cũng không ai nói cho các nàng biết tình hình, các nàng chỉ có thể đoán mò.
Nhưng không có tin tức, cũng coi như không có tin xấu, đây cũng là một chuyện tốt.
Tối hôm qua, Chu Tiểu Nghiên đã hỏi Hàn Nặc một câu, nàng nói: "Tỷ tỷ, tỷ nói trước đây ta có phải sai rồi không?"
"Vì sao lại sai?"
"Lần trước ở trên núi tuyết, Kiều Diệc nói với ta, hy vọng chúng ta có thể nhân lúc còn trẻ, sau đó sống cho bản thân một lần. Hắn đã bước ra bước đó, mà ta lại cự tuyệt hắn. Bây giờ nghĩ lại, ta thật sự rất hối hận."
"Vậy nếu cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi sẽ đồng ý hắn sao?"
"Sẽ." Chu Tiểu Nghiên không cần nghĩ liền trả lời, "Trước kia ta không hiểu cái từ 'nhân sinh khổ đoản', nhưng đến hôm nay ta mới hiểu ra cái đạo lý ngày mai và sự cố không biết ai sẽ đến trước. Ta thích Kiều Diệc, mà Kiều Diệc cũng thích ta, vậy tại sao chúng ta không cho nhau một cơ hội chứ? Dù cha mẹ hắn không thích ta, nhưng ta có thể cố gắng để cho họ thích ta mà. Dù mẹ ta từng không hy vọng ta quen Kiều Diệc, nhưng ta có thể cố gắng chứng minh rằng, chúng ta ở bên nhau sẽ hạnh phúc mà. Nhưng ta lại không làm gì cả, chỉ một mực cự tuyệt và trốn tránh. Tỷ tỷ, ta hối hận rồi."
"Bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp. Chỉ là Tiểu Nghiên, ngươi phải suy nghĩ kỹ."
"Dạ, ta sẽ, tỷ tỷ."
Thật ra hôm qua Chu Tiểu Nghiên đã quyết định xong, chỉ cần Kiều Diệc tỉnh lại, nàng nhất định sẽ liều mình đi tỏ tình với hắn. Bọn họ đã bỏ lỡ nhiều rồi, lãng phí thời gian cũng đủ nhiều, hiện tại nàng chỉ muốn trân trọng những khoảng thời gian có thể ở bên hắn.
Nàng thật sự không muốn còn có cơ hội lần sau để khiến nàng phải hối hận nữa.
Mà giờ phút này nàng đang đứng trước cửa phòng bệnh của Kiều Diệc, bưng bát cháo nàng tỉ mỉ nấu cho Kiều Diệc, đột nhiên lại thiếu đi một chút dũng khí.
Những năm này, nàng quen với việc đứng từ rất xa, nhỏ bé mà nhìn Kiều Diệc. Nàng thật sự không có dũng khí để nói với hắn, nàng thích hắn.
"Chu tiểu thư, cô đứng ở đây, sao không vào?"
Lúc này chắc có một cô y tá thấy vậy, đến nhắc nhở Chu Tiểu Nghiên một câu.
"Có phải cô cần chúng tôi giúp gì không?"
"Không, không có gì."
Chu Tiểu Nghiên cười ngượng ngùng, vội vàng bưng cháo đi vào.
Kiều Diệc thực yên tĩnh nằm ở đó, những lời Chu Tiểu Nghiên vừa nói ở cửa với cô y tá, hắn đều nghe rõ mồn một. Đồng thời khi Chu Tiểu Nghiên vừa đến trước cửa phòng, là hắn biết.
Hắn vẫn đang chờ Chu Tiểu Nghiên tự mình đi vào.
Dù sao hắn hiện tại là bệnh nhân, là bệnh nhân suy yếu đến ngay cả sức để nói cũng không còn, tự nhiên là không thể lớn tiếng ra lệnh cho Chu Tiểu Nghiên đi vào được.
Khi Chu Tiểu Nghiên đi vào, liền thấy Kiều Diệc đang nằm đó, nhắm mắt lại, làm bộ như đang nhắm mắt dưỡng thần. Chu Tiểu Nghiên rón rén đi đến trước giường Kiều Diệc, sợ làm phiền đến hắn.
Sau đó nàng rất cẩn thận hỏi một câu: "Kiều Diệc, anh ngủ rồi sao?"
Sau đó Kiều Diệc nhẹ nhàng mở mắt ra, trông hắn thật sự rất giống như một bệnh nhân vừa trải qua phẫu thuật. Đương nhiên là cũng vì Chu Tiểu Nghiên quá lo lắng cho hắn, nên càng dễ bị đánh lừa hơn.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận