Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3808: Kinh hỉ 35 (length: 3759)

Đương nhiên, còn có một chút nguyên nhân chính là, từ khi lần trước Giang Thần cùng Tống Tiểu Dật tại cùng Tần Thiên cùng Quách Diệc Cẩm gặp mặt lúc sau, Tống Tiểu Dật tuyên bố muốn bế quan sáng tác bài hát, cho nên liền không có liên lạc lại với Giang Thần. Giang Thần chính mình cũng bận rộn nhiều việc, tự nhiên cũng không rảnh đi tìm Tống Tiểu Dật.
Tần Thiên rất nghiêm túc nghe xong ca.
"Lần này, cùng lần trước ta đều có nghe. Ngươi vừa mới sửa chỗ nào sửa rất hay, cho người ta một loại cảm giác rất thần thánh, nhưng lại có một chút cảm giác muốn khóc. Nhưng mà thần, bài hát này, hiện tại chỉ có hai người chúng ta nghe qua sao?"
"Đúng vậy, ca khúc mới muốn bảo mật, cho nên trước mắt chỉ có ta và ngươi, hai người chúng ta nghe qua."
"Ta đang nghĩ, hai người chúng ta thật ra có rất nhiều điểm giống nhau, đó chính là chúng ta đều cảm thấy đồ của đối phương rất tốt, có lẽ đây chính là một loại đánh giá không được khách quan như vậy. Ngươi hiểu ý ta không?"
"Ta hiểu ý ngươi." Giang Thần cũng nhẹ gật đầu, hắn đương nhiên hiểu.
Ý của Tần Thiên là, bọn họ yêu thích thực ra giống nhau, đồng thời lại rất thưởng thức đối phương, cho nên có lẽ đối với tác phẩm mà đối phương làm ra, liền không có cách nào khách quan mà đánh giá.
Có lẽ mặc kệ là tác phẩm gì, bọn họ đều sẽ đeo một lớp kính lọc rất dày để xem, để nghe, cuối cùng đều sẽ cảm thấy rất tốt.
Nhưng người khác không phải bọn họ, những người khác, sẽ không có kính lọc như vậy, cho nên người khác không nhất định sẽ cảm thấy tốt.
"Cho nên thần, nếu như ngươi nguyện ý tin lời ta, ta muốn tìm một người tới nghe bài hát này của chúng ta một chút. Ta cam đoan với ngươi, hắn tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài. Hơn nữa hắn không thích ngươi, cũng không phải fan của ngươi, tự nhiên sẽ có đánh giá thực khách quan."
"Ồ, vậy sao? Người này là ai vậy?"
Nếu có người như vậy, vậy dĩ nhiên là tốt rồi.
Giang Thần lúc đầu cũng định tìm người khác nghe. Nhưng những người đứng bên cạnh hắn, hoặc những đối thủ cạnh tranh trong giới giải trí, đều không phải người hắn tin tưởng. Hoặc chính là những nhân viên làm việc bên cạnh hắn. Những người đó, giống như Tần Thiên, đều là đeo kính lọc với hắn, hắn ra tác phẩm, bọn họ sẽ không cảm thấy không tốt.
Sẽ chỉ khen, vĩnh viễn không đưa ra được ý kiến.
Hơn nữa, Giang Thần còn cần một người có năng lực nhận biết tốt, có thể hiểu ca, có thể thực sự đưa ra đánh giá tốt.
Đương nhiên, người này cũng không cần phải hiểu nhạc lý gì, dù sao ca của bọn họ cũng viết cho người bình thường nghe. Ý kiến của người bình thường kỳ thực là quan trọng nhất.
"Người này cũng là hàng xóm của ta."
"Hàng xóm? Ngoại trừ Diệc Cẩm, còn có người khác sao?"
"Đương nhiên là có. Chính là anh trai Diệc Cẩm. Ôi, ngươi còn không biết đúng không, Diệc Cẩm còn có một người anh trai sinh đôi, tên là Thừa Cẩm. Hôm nay anh ta vừa vặn được nghỉ trở về, ta lập tức nhắn tin bảo anh ta đến."
Giang Thần không ngờ Quách Diệc Cẩm lại còn có anh trai, trước đó Tần Thiên nói Quách Diệc Cẩm luôn coi hắn như anh trai, nên Giang Thần còn tưởng rằng Quách Diệc Cẩm không có anh ruột.
Thật không ngờ, nàng lại còn có một người anh trai, hơn nữa còn là anh trai song sinh.
"Diệc Cẩm còn có một người anh trai song sinh sao? Vậy anh ta và Diệc Cẩm có phải trông rất giống nhau không?"
"Ngươi chờ một chút gặp thì sẽ biết."
Tần Thiên thấy Giang Thần có vẻ rất hứng thú với chuyện của Diệc Cẩm. Trong lòng hắn có chút vui cho Diệc Cẩm, nhưng cũng có một chút không vui. Không biết chính hắn nghĩ như thế nào.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận