Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 905: Kết hôn (length: 3628)

Ăn cơm, Hàn Nặc một câu đều không nói, đồ ăn cũng ăn không nhiều.
Kiều mụ mụ nhịn không được hỏi nàng: "Tiểu Nặc, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị, sao lại không ăn gì? Ta nghe Tử Mạc nói ngươi thích ăn cay, đây đều là ta cố ý bảo người làm cho ngươi đó."
"Không phải." Hàn Nặc ngơ ngác trả lời, một giây sau lại quay đầu nhìn về phía Lâm Việt, "Lâm Việt, ngươi nếu lớn thêm hai tuổi thì tốt."
"Cái gì?" Lâm Việt bị Hàn Nặc nói đột ngột làm cho hồ đồ rồi.
Cả bàn người đều dừng lại nhìn Hàn Nặc, đại khái cũng không ai biết nàng đang nghĩ gì.
"Ngươi nếu lớn thêm hai tuổi, chúng ta có thể kết hôn rồi!" Hàn Nặc nói.
A! Hóa ra nàng vẫn luôn nghĩ cái này...
Lần này cả bàn người lại càng thêm tò mò, nhao nhao mở to mắt nhìn Hàn Nặc. Không ngờ Hàn Nặc đồng học lại hận gả như vậy, không chờ đợi được muốn gả cho Lâm Việt rồi?
Kiều Tử Mạc ở bên cạnh mặt mày đau khổ: "Tiểu Hàn Nặc đồng học à, ta nhớ là tuần sau ngươi mới tròn hai mươi tuổi mà! Tuổi còn trẻ thế sao lại sốt ruột muốn lập gia đình vậy! Ngẩng đầu nhìn một chút đi, thế giới bên ngoài còn đẹp lắm."
Lâm Việt như đột nhiên hiểu ra điều gì.
"Không sao, bây giờ ngươi cũng là lão bà ta rồi. Ngươi quên, chúng ta đã đính hôn!"
"Đính hôn thì thế nào, căn bản không có hiệu lực pháp luật. Nếu ta gả cho ngươi, ta mới là vợ hợp pháp của ngươi, Chu Mịch thế nào cũng không thể cướp ta khỏi các ngươi. Nhưng bây giờ, quan hệ của ta với ngươi thế nào cũng không phải."
"À, hóa ra là vậy." Cả bàn người cuối cùng cũng hiểu ra.
Kiều Tử Mạc bệnh tâm thần lại tái phát: "Nếu ngươi thật không muốn làm con gái của Chu Mịch, kỳ thực có thể tùy tiện tìm người giả kết hôn mà! Đúng không?"
Nói xong, Kiều Tử Mạc còn cảm thấy hắn nói rất có lý, chờ người khác khen hắn.
Kiều mụ mụ đưa tay gõ một cái vào đầu Kiều Tử Mạc: "Nói linh tinh gì đó, hôn nhân có thể tùy tiện kết sao? Tiểu Nặc nhà người ta đang phiền não đây, ngươi còn ở đó bày mưu tính kế!"
"Ta đâu có bày mưu tính kế gì đâu. Ý của Tiểu Hàn Nặc không phải là không muốn quay về làm con gái Chu Mịch sao, vậy chỉ cần kết hôn, chính là vợ của người khác, Chu Mịch sẽ hết cách với nàng thôi. Chúng ta chỉ cần tìm một người đúng hai mươi hai tuổi, ra dân chính lĩnh một cái giấy chứng nhận với Tiểu Nặc, đợi chuyện này qua rồi thì làm thủ tục ly hôn, chẳng phải tốt sao."
"Ngươi nói nhẹ nhàng vậy hả! Kết hôn là trò đùa sao? Trong mắt ngươi kết hôn, ly hôn giống như ăn một bữa cơm hả?" Kiều mụ mụ một bên trách mắng Kiều Tử Mạc nói bậy bạ, một bên an ủi Tiểu Nặc đừng để ý.
"Huống chi tìm đâu ra một người như vậy?"
"Cái này thì..." Kiều Tử Mạc cười gian, sau đó quay đầu nhìn về phía anh hắn, "Anh trai ta chẳng phải là lựa chọn tốt nhất sao? Anh nhìn anh ấy dù sao cũng không có bạn gái, lại không có ý định kết hôn, nhất định sẽ không để ý đâu!"
Cả bàn người đồng loạt chuyển ánh mắt về phía Kiều Diệc, đến lúc này bọn họ mới phát hiện Kiều Tử Mạc thực sự nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.
Còn Kiều Diệc thì mặt mày tối sầm.
Sao cứ mỗi lần gặp thằng em này của hắn lại chẳng có chuyện gì tốt?
Hắn đang yên đang lành ăn cơm của hắn, vì sao lần nào cũng có nồi từ trên trời rơi xuống vậy?
Hắn trêu ai ghẹo ai!
Nhưng mà Kiều Tử Mạc nói đúng, hắn đối với chuyện này đúng là không để ý gì. Nếu quả thực có thể giúp người khác, hắn cũng không so đo gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận