Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 501: Ngươi thích ta sao (length: 3892)

"Không được nói cho Tiểu Bố Đinh!"
Hàn Nặc lúc này mới suy nghĩ một chút, Kiều Tử Mạc liền bỏ đi ý nghĩ của nàng.
"Tại sao vậy?"
Tiểu Bố Đinh cùng Duyên Lai tình cảm không phải rất tốt sao, nếu bọn họ biết bọn họ đang ở cùng một trường học, hơn nữa còn biết nhau, không phải một chuyện rất kinh ngạc sao?
"Không có vì cái gì. Đây là ý của Tạ Nguyên."
"Ý của ngươi là... Tạ Nguyên đã sớm biết Tiểu Bố Đinh chính là Tô Tiểu Bộ rồi?"
"Đúng vậy. Nếu không ngươi cho rằng ta làm thế nào biết ngươi chơi ZS? Ta nói Tiểu Hàn Nặc, ngươi có phải hay không ngốc vậy?"
"Ngươi mới ngốc."
"Được rồi, ta đã đem bí mật của ta đều nói cho ngươi biết, hơn nữa còn đắc tội người anh em tốt nhất của ta, bây giờ ngươi có phải cũng nên nói cho ta bí mật của ngươi rồi? Hôm qua vì sao ngươi lại muốn uống rượu vậy?"
"Ta..."
"Ngươi sẽ không phải muốn giở trò đấy chứ! Ta nói Hàn Nặc, không nên như vậy nha."
Hàn Nặc vẫn còn có chút do dự, sau đó cố ý nói: "Ta hơi khô miệng, ta muốn đi mua chai nước."
"Đừng nghĩ dùng cái cớ vớ vẩn này để trốn. Chỗ ta có nước." Kiều Tử Mạc nói xong, thật sự lấy ra một chai nước lọc từ trong túi.
Lần này Hàn Nặc triệt để không có lý do chuồn mất.
"Kiều Tử Mạc, ngươi thật sẽ giúp ta giữ bí mật sao?"
"Đương nhiên. Ngươi không phải cũng biết bí mật của ta sao? Chỉ cần ngươi không đi nói chuyện của Tạ Nguyên cho Tiểu Bố Đinh, ta liền sẽ không đem chuyện của ngươi nói ra."
Hàn Nặc cầm lấy chai nước Kiều Tử Mạc đưa cho nàng uống một ngụm, sau đó mới mở miệng nói: "Kiều Tử Mạc, ngươi biết chuyện ta mất trí nhớ không?"
"Biết chứ, sao vậy?"
"Bây giờ ta đã khôi phục ký ức."
Nghe Hàn Nặc nói nàng khôi phục ký ức, phản ứng đầu tiên của Kiều Tử Mạc chính là, xong rồi, lần này hắn triệt để không thể cạnh tranh với Lâm Việt, đoán chừng Nghiêm Du Thành kia cũng hết hy vọng rồi.
Bất quá trên miệng hắn vẫn là chúc mừng Hàn Nặc: "Khôi phục ký ức là chuyện tốt mà, sao ngươi lại không vui?"
"Bởi vì ta đã làm một số chuyện sai khi mất trí nhớ, đến khi ta hiểu ra thì mọi chuyện đều đã muộn."
Kiều Tử Mạc hơi nghi hoặc. Chuyện sai? Chẳng lẽ là chuyện giữa nàng và Nghiêm Du Thành?
Kiều Tử Mạc ít nhiều gì cũng biết chuyện Hàn Nặc đi làm thêm ở tiệm đồ ngọt của Nghiêm Du Thành. Hơn nữa thời gian này trong trường học có rất nhiều tin đồn về chuyện của hai người bọn họ.
Chẳng lẽ... Trước khi Hàn Nặc khôi phục ký ức, nàng đã xảy ra chuyện gì đó với Nghiêm Du Thành rồi?
A... Sẽ không thảm vậy chứ?
Nếu nàng trước đây đã ở bên Nghiêm Du Thành, sau khi nhớ lại thì người nàng thích lại là Lâm Việt, chẳng phải là chuyện bi thảm nhất thiên hạ sao?
"Lâm Việt có biết chuyện ngươi khôi phục ký ức không?"
"Không biết. Ta còn không biết làm sao nói cho hắn, cũng tạm thời không muốn nói cho hắn biết."
"Vì sao?"
"Chúng ta... không thể nào rồi. Hơn nữa ta cũng mới nhớ ra mọi chuyện vào hôm nay."
Mới nhớ ra hôm nay? Lần này Kiều Tử Mạc càng không hiểu.
Vậy hôm qua Hàn Nặc không phải là vì chuyện khôi phục ký ức này mà phiền não đúng không?
Vậy chuyện của nàng và Nghiêm Du Thành... Chẳng lẽ không phải như hắn nghĩ?
Cái con bé Hàn Nặc này, có thể một lần nói rõ được không vậy? Để hắn đoán tới đoán lui, mệt chết được!
"Ta nói bạn học Hàn Nặc, ngươi rốt cuộc có thể một lần nói rõ ra không? Rốt cuộc ngươi thích Lâm Việt hay Nghiêm Du Thành?"
"Chuyện này liên quan gì đến ngươi?"
"Ngươi không nói rõ với ta, thì làm sao ta giúp ngươi nghĩ kế được? Chẳng lẽ ngươi đột nhiên nói với ta những chuyện này, không phải là muốn để ta giúp ngươi nghĩ cách sao?"
Kiều Tử Mạc lại nhìn thấu được ý định của nàng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận