Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3374: Lại đến 9 (length: 3701)

Đối với một nam sinh còn trẻ như vậy mà nói, đây đã là một trình độ rất đáng khen rồi. Nàng có tư cách gì mà chê người ta nấu ăn không ngon chứ.
Còn nữa, rượu vang đỏ này, nàng liền không dám nói là khó uống đi. Rượu đắt như vậy, người ta lại dùng để chiêu đãi nàng, Tiểu Bố Đinh tự mình cũng cảm thấy có chút lãng phí.
"Không phải do món ăn của ta có vấn đề, cũng không phải do rượu của ta có vấn đề. Nhưng mà vì sao ngươi lại có vẻ mặt như uống phải thuốc độc vậy?"
"Ta không có mà. Ta đây là đang nghiêm túc, cẩn thận thưởng thức hương vị món ăn của ngươi đó chứ. Ừ, chính là như vậy!" Thôi được rồi, Tiểu Bố Đinh cũng bắt đầu nói linh tinh rồi.
"Vậy sao? Vậy ngươi thưởng thức ra được kết quả gì không? Có ý kiến gì hay không?"
"Ý kiến thì ta thật sự không có, dù sao ta cũng là người không biết nấu ăn, sao có tư cách gì cho ngươi ý kiến được."
"Đừng vậy mà. Không phải chỉ có người biết nấu ăn mới có tư cách đưa ý kiến. Thực khách chân chính đều chỉ biết ăn thôi, chứ có biết làm đâu. Ngươi cứ nói một câu đi, đồ ăn ta làm rốt cuộc có ngon không?"
"Ngươi sao không hỏi cô ấy chứ? Ngươi có thể hỏi Lâm Mộc xem sao." Tiểu Bố Đinh nói.
"Ta đâu phải lần đầu ăn đồ ăn Thừa Cẩm ca ca làm đâu, hắn cũng không cần nghe ý kiến của ta làm gì!" Không ngờ Lâm Mộc lại trả lời như vậy.
Ồ, không phải lần đầu nha. Vậy thì là thường xuyên ăn rồi.
Tiểu Bố Đinh lại một lần nữa cảm thấy mình bị người ta nhét đầy miệng cẩu lương. Sao lại chua xót vậy chứ? Nàng lại đang tức giận vì cái gì!
"Đúng đó, nàng đã ăn đồ ăn ta làm không biết bao nhiêu lần rồi. Ngươi cho rằng trước đây nàng không có chê bai ta sao? Còn nhớ lần đầu tiên ta làm đồ ăn, haiz, bị nàng chê bai tới tấp, cứ như ta làm ra món ăn kinh dị vậy đó!"
"Thì ngươi vốn dĩ đã làm ra món ăn kinh dị còn gì!"
"Nào có chứ? Lần đầu tiên ta làm tuy rằng không ngon đi, nhưng cũng đâu có liên quan gì tới món ăn kinh dị. Ít nhất cũng vẫn ăn được được không"
"Ca, đừng tưởng rằng thời gian trôi qua mấy năm, cái món ăn kinh dị của anh liền được tẩy trắng nha. Dù rằng, lần đầu tiên anh làm món ăn cũng không có bị cháy khét gì, nhưng mà chính anh quên rồi sao, anh đã cho bao nhiêu muối vào không?"
"Muối có nhiều một chút, đó chỉ là một sai lầm nhỏ thôi!"
Quách Thừa Cẩm còn đang cố gắng biện giải cho mình, nhưng Tiểu Bố Đinh chỉ nghe ra được, Lâm Mộc quả thật đã cùng Quách Thừa Cẩm trải qua rất nhiều rồi.
Lần đầu tiên hắn nấu cơm, nàng là người đầu tiên nếm thử. Sau này hắn làm cơm, phỏng đoán nàng cũng là người cổ vũ hắn.
Bọn họ cùng nhau trưởng thành, cả hai đều hiểu nhau như vậy. Bây giờ nhìn bọn họ chê bai nhau, Tiểu Bố Đinh chỉ cảm thấy, mình vẫn là người thừa nhất.
"Còn sai lầm nhỏ nữa chứ, đã là món ăn kinh dị thì cứ nhận là món ăn kinh dị đi. Còn một hai phải giải thích làm gì! Mà ca, mấy năm nay tay nghề nấu ăn của anh tiến bộ nhiều đó nha, vậy chẳng phải là đủ rồi sao? Quá trình không quan trọng, lần đầu tiên cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả bây giờ thôi, đúng không? Ngươi xem người khó tính như ta đây mà còn không ghét bỏ đồ ăn anh làm, vậy thì chứng minh anh làm không tệ rồi đó!"
"Thật sao?"
Quách Thừa Cẩm có vẻ hoài nghi.
"Có phải không, Tiểu Bố Đinh?" Lâm Mộc đột nhiên đẩy chủ đề sang cho Tiểu Bố Đinh, "Ngươi mau khen ngợi một chút Thừa Cẩm ca ca của chúng ta đi, cho hắn thêm chút tự tin coi!!"
"Ta ngay từ đầu đã nói rồi mà, món ăn Quách Thừa Cẩm làm ngon lắm đó chứ! Ra ngoài làm đầu bếp được luôn đó."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận