Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3702: Đùa giả làm thật 13 (length: 3699)

"Một điểm khác nữa, cũng chứng minh Tần Thiên thật sự để ý ngươi. Cho nên hắn mới bảo vệ ngươi. Ngươi biết tính chiếm hữu của đàn ông không?"
Tiểu Bố Đinh cuối cùng vẫn lớn tuổi hơn vài tuổi, cho nên nàng hiểu biết cũng tự nhiên hơn nhiều so với Quách Diệc Cẩm, kẻ gà mờ trong tình yêu này.
Hơn nữa bên cạnh Tiểu Bố Đinh lại có đến hai người phụ nữ đã có gia đình.
"Đàn ông, tính chiếm hữu?"
"Đúng vậy. Thực ra ai cũng có tính chiếm hữu cả, ngươi xem Tần Thiên để ý ngươi như vậy, không muốn cho ngươi bị người khác nhìn thấy. Chẳng phải chính là tính chiếm hữu của đàn ông sao? Bọn họ chỉ đối người mình thích mới thế thôi. Nếu không quan tâm, đoán chừng bọn họ sẽ chỉ đứng bên cạnh nhìn ngắm mỉa mai thôi, chứ sẽ không giấu ngươi đi, không cho người khác nhìn."
"Thật sao?"
Quách Diệc Cẩm vẻ nửa tin nửa ngờ.
"Nhưng mà dù cho Tần Thiên ca ca thật sự để ý ta, thì cũng không chắc chắn là hắn thích ta. Có lẽ hắn đối với em gái mình cũng vậy thì sao?"
"Ừm... Diệc Cẩm, ngươi đừng có suy nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu như vậy chứ. Từ từ thôi. Hơn nữa tranh thủ khoảng thời gian này, ngươi cùng Tần Thiên có thể có thêm thời gian ở bên nhau, biết đâu Tần Thiên sẽ thấy sự khác biệt của ngươi?"
"Ừm."
"Cho, hai người các ngươi nói chuyện xong chưa vậy?"
Lúc này Quách Thừa Cẩm cuối cùng cũng đi tới, hóa ra nãy giờ hắn ở trong bếp làm đồ ngọt. Giờ phút này thứ hắn mang ra là món tráng miệng.
Tiểu Bố Đinh liếc qua, Quách Thừa Cẩm làm đồ ngọt, nhìn lại, nàng bắt đầu làm bánh quy. Sự khác biệt này thật sự rất lớn.
Hóa ra Quách Thừa Cẩm không chỉ biết nấu cơm, làm đồ ngọt, làm bánh cũng giỏi như vậy sao? Người đàn ông này, rõ ràng vẫn là học sinh, trong mắt Tiểu Bố Đinh vẫn còn là một đứa trẻ, vậy mà cái gì cũng biết.
Rốt cuộc hắn có cái gì là không biết chứ?
Hơn nữa gia đình của Quách Thừa Cẩm như vậy, có thứ gì là cần hắn tự mình ra tay chứ? Hắn cần gì học những thứ này chứ.
"Diệc Cẩm, anh trai của ngươi giỏi quá à. Tự dưng ta thấy mình trước mặt anh ấy giống như đồ ngốc cái gì cũng không biết."
"Giống nhau thôi, tớ cũng có biết gì đâu." Quách Diệc Cẩm vui vẻ ăn món điểm tâm ngọt mà Quách Thừa Cẩm mang tới, nói.
À, thì ra không phải tất cả những đứa trẻ nhà bọn họ đều từ nhỏ đã học những cái này.
"Vậy Quách Thừa Cẩm tại sao cái gì cũng biết thế?"
Lúc này Quách Thừa Cẩm đã ra ngoài, hơn nữa hình như hắn còn có việc khác phải làm, nên cũng không ở lại đó, xem bọn họ thưởng thức đồ ngọt do hắn làm.
"Tại vì lúc nhỏ, cha mẹ bọn ta thường xuyên không có ở nhà. Sau đó thì, ta cũng hay chê a di trong nhà làm đồ ăn không ăn được. Vì thế a, nhà ta đổi rất nhiều a di. Lúc đó, ta với anh trai cũng đều còn nhỏ tuổi cả. Thế nhưng vì hắn là anh trai, nên hắn cảm thấy có trách nhiệm."
"Cho nên hắn liền bắt đầu học nấu cơm?"
"Ừ. Anh trai ta lúc còn rất nhỏ đã trực tiếp học làm đồ ăn rồi. Hắn cũng không có đặc biệt học theo ai, chỉ là có đôi khi xem chương trình tivi, có chương trình đặc biệt hướng dẫn làm đồ ăn, hắn liền rất nghiêm túc học theo. Sau này lớn hơn một chút, hắn liền bắt đầu học trên mạng. Hàng năm nghỉ hè, nghỉ đông gì đó, thấy hắn ở nhà mân mê mấy thứ đó, buồn cười lắm."
"Ngươi thật có một người anh trai tốt." Tiểu Bố Đinh ghen tị nói.
Nàng cũng rất mong mình có một người anh trai, trước đây khi thấy Hàn Nặc có một người anh trai là Lâm Việt, bọn họ đều rất ghen tị. Chỉ tiếc, bọn họ đều là con một.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận