Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3677: Từ bỏ 32 (length: 3844)

Tần Thiên vừa mới còn đang nghi hoặc, tại sao hôm nay Quách Diệc Cẩm đột nhiên thay đổi phong cách, ăn mặc thành bộ dạng này. Còn tưởng rằng nàng gặp phải chuyện gì kích thích chứ.
Hóa ra nàng để ý chuyện hắn hôm qua nói nàng là trẻ con? Cho nên hôm nay mới muốn trước mặt hắn thể hiện vẻ nữ tính, chứng minh nàng không phải trẻ con? Quả nhiên là một kẻ ngây thơ.
Bất quá Tần Thiên cũng hôm nay mới đột nhiên phát hiện, thì ra tiểu muội muội vẫn luôn đi bên cạnh hắn đã lớn rồi.
Khi Tần Thiên vừa mới đi ra ngoài, nhìn thấy Quách Diệc Cẩm chậm rãi hướng hắn đi tới khoảnh khắc đó, hắn thế mà cảm thấy có chút xao xuyến.
Trước đây trong mắt Tần Thiên, Quách Diệc Cẩm cứ như lúc nhỏ, hắn vẫn luôn xem nàng như muội muội. Hơn nữa những năm này, hắn và Quách Diệc Cẩm đều ở những thành phố khác nhau đi học, bình thường cũng ít khi gặp mặt.
Trong mắt Tần Thiên, luôn cảm thấy Quách Diệc Cẩm vẫn là cô bé con ngày xưa, vẫn chưa có lớn.
Mãi đến khoảnh khắc vừa nãy, hắn mới phát hiện, hóa ra muội muội của hắn đã sớm duyên dáng yêu kiều, là một cô gái lớn.
"Ngươi đó." Tần Thiên bất đắc dĩ gõ vào trán Quách Diệc Cẩm một cái.
Nhưng nói thật, Quách Diệc Cẩm mặc như vậy vẫn là rất đẹp.
"Hì hì." Quách Diệc Cẩm có chút tinh nghịch cười nói.
"Được rồi, vậy bây giờ chúng ta đi ra ngoài xem phim đi." Tần Thiên đây là thỏa hiệp, không bắt nàng trở về thay quần áo nữa?
Nhưng mà...
"Bất quá bây giờ ngươi nhất định phải khoác thêm cái áo này của ta mới có thể ra ngoài."
"Hả...!" Quách Diệc Cẩm câm nín.
Bộ đồ này đẹp như vậy, vốn dĩ đã tôn lên dáng người nàng, giờ lại phải bị một chiếc áo khoác to sụ che kín.
Mất hết cả tính thẩm mỹ.
"Hả cái gì? Ta không muốn vị hôn thê của ta, cứ bị nhân viên công ty nhìn chằm chằm. Ta sẽ ghen đó."
"Xí..."
Ghen?
Thật sao?
Hắn đâu có thích nàng, ghen gì chứ.
"Hơn nữa ngươi dù sao cũng là muội muội của ta, muội muội lớn rồi, anh trai càng phải bảo vệ thật tốt mới được. Bình thường Thừa Cẩm không phải cũng bảo vệ ngươi như vậy sao? Ta còn nhớ, hồi trung học, Thừa Cẩm không cho thằng con trai nào bén mảng đến gần ngươi đó. Bây giờ Thừa Cẩm không ở đây, ta sẽ gánh vác trách nhiệm này thay anh ấy."
Lại là muội muội… Quách Diệc Cẩm nghe mà bực mình.
"Ai thèm làm muội muội ngươi chứ. Hừ."
Quách Diệc Cẩm đột nhiên giận dỗi, sau đó kéo cửa ra đi thẳng ra ngoài. Tần Thiên còn chưa kịp phản ứng, không biết sao đang yên đang lành lại làm cho Quách Diệc Cẩm nổi giận rồi.
Nhưng hắn cũng vội vàng đuổi theo.
Đến bãi đỗ xe, sau khi Tần Thiên mở cửa xe cho Quách Diệc Cẩm xong, Quách Diệc Cẩm liền bực mình ném cái áo khoác lên ghế sau.
Được thôi, lúc này, dáng người quyến rũ của Quách Diệc Cẩm lại thoáng hiện ra trước mặt Tần Thiên.
"Diệc Cẩm, hôm nay hình như tâm trạng của ngươi không được tốt?"
"Ta có sao?"
Tần Thiên không tiện nói gì thêm, sau đó chở Quách Diệc Cẩm rời đi. Sau đó họ cùng đi xem một bộ phim, Tần Thiên lại đưa Quách Diệc Cẩm đến một nhà hàng tây cao cấp ăn tối.
Bộ đồ này của Quách Diệc Cẩm, lại rất thích hợp để đến nhà hàng tây ăn tối. Có khoảnh khắc như vậy, Quách Diệc Cẩm thậm chí cảm thấy mình và Tần Thiên thật giống một cặp tình nhân vậy.
Chỉ có điều, tên đầu gỗ Tần Thiên này vẫn cứ hỏi nàng rốt cuộc vì sao không vui. Chẳng lẽ hắn không nhìn ra, vì sao nàng không vui, vì sao tâm trạng không tốt sao?
Bởi vì nàng thích hắn mà!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận