Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1901: Rời đi 8 (length: 3716)

Hơn nữa các bậc phụ huynh tụ tập một chỗ thường thích trò chuyện chút chuyện gia đình, cho nên vấn đề này nếu như do chính mẹ ta truyền đạt lại với mẹ của Kiều Diệc thì sẽ tự nhiên hơn nhiều. Đồng thời cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy quá cố gắng.
"Đình Đình, chẳng phải con nói từ bỏ Kiều Diệc rồi sao, sao đột nhiên lại muốn nhúng tay vào chuyện này vậy?"
Chiều ngày hôm sau, khi Chu Đình Đình đưa hai tấm ảnh này cho mẹ xem, mẹ cô cũng hơi ngạc nhiên. Sau đó khi Chu Đình Đình kể lại ý tưởng của mình với mẹ, bà lại càng hiếu kỳ hơn.
Tuy nhiên mẹ cô cũng không phản đối ý tưởng và cách làm của cô, bởi vì từ đầu đến cuối, người nhà họ Chu vẫn luôn hy vọng Chu Đình Đình có thể kết thông gia với nhà họ Kiều.
Trước đó nghe con gái mình nói muốn từ bỏ, thật ra mẹ Chu cũng cảm thấy rất đáng tiếc. Hiện tại con gái lại nhắc đến Kiều Diệc, bà vẫn rất vui mừng.
"Mẹ, con không phải nói muốn từ bỏ, chỉ là không cam tâm mà thôi. Dù sao mặc kệ con có được Kiều Diệc hay không, con cũng không muốn hắn ở cùng với Chu Tiểu Nghiên. Dựa vào cái gì chứ!"
"Ồ..." Mẹ Chu nhẹ gật đầu, "Vậy được, con cứ nói cho mẹ biết hai tấm ảnh này là như thế nào đi, như vậy mẹ mới có thể giúp con."
"Ảnh... Ảnh chính là như mẹ thấy đó. Cô gái này chính là Chu Tiểu Nghiên." Chu Đình Đình chỉ vào vị trí của Chu Tiểu Nghiên trên ảnh, "Bên cạnh là Kiều Tử Mạc và Kiều Diệc, con không cần phải giới thiệu nữa đúng không, dù sao mẹ đều biết."
"Ừm. Hai người bọn nó mẹ đương nhiên biết, nhưng mà Chu Tiểu Nghiên trong ảnh cũng đâu có đứng gần Kiều Diệc. Với cả ảnh này con lấy đâu ra vậy?"
"Kiều Tử Mạc đăng đó ạ."
"Tiểu Mạc? Nó gửi cho con?"
"Ôi mẹ ơi... Mẹ có nghiêm túc nghe con nói không vậy? Con vừa mới nói với mẹ rồi mà, đây là Kiều Tử Mạc đăng lên trang cá nhân, chỉ là sau đó cậu ấy lại xóa đi, nhưng con đã kịp lưu lại rồi!"
"À, ra là thế."
"Vậy bây giờ mẹ hiểu rồi chứ? Kiều Tử Mạc đăng hai tấm ảnh này, sau đó lại xóa, chắc chắn là vì không muốn bị chú Kiều và dì thấy, nên cậu ấy mới làm vậy. Cho nên bây giờ con muốn mẹ làm chính là để mẹ vô tình đưa hai tấm ảnh này cho dì xem. Mẹ biết phải làm thế nào rồi chứ?"
"Được được được, mẹ biết rồi. Mẹ làm việc con còn lo sao, mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm nữa đó! Yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ không làm hỏng chuyện của con. Nhưng mà, Đình Đình, con vẫn nên nói cho mẹ nghe, con làm vậy rốt cuộc là có tính toán gì không, hay vẫn là chưa có?"
"Ừm..." Nghe câu hỏi này, Chu Đình Đình vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Thật ra kế hoạch thì con cũng chưa có kế hoạch gì rõ ràng cả. Chỉ là cảm thấy muốn làm vậy thôi, còn lại thì tùy duyên vậy. Còn lại thì mẹ giúp con nghĩ đi, dù sao mọi người cũng rất muốn thông gia với nhà họ Kiều mà. Mấy chuyện đó thì mọi người giúp con nghĩ đi, bản thân con cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ con chỉ muốn làm tốt công việc ở công ty, để bản thân mình mạnh lên!"
"Ồ, con gái Đình Đình nhà ta đây là đã trưởng thành rồi nhỉ."
"Đương nhiên rồi! Trước đây con luôn đi theo bên cạnh anh Kiều Diệc, nhưng lại không được hắn công nhận. Bây giờ con cuối cùng đã hiểu, con người vẫn nên tự mình mạnh mẽ mới tốt, như vậy mới có thể tranh thủ được những gì mình muốn. Con không muốn biến mình thành vật phụ thuộc của ai đâu."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận