Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1106: Ngươi có phải hay không có yêu thích người (length: 3757)

Chương 1106: Ngươi có phải hay không có yêu thích người (2)
Vu Hàn trầm mặc sững sờ một hồi lâu, rốt cuộc lại mở miệng.
"Tiểu Nghiên, ngươi có phải hay không có yêu thích người rồi?"
"A?" Chu Tiểu Nghiên tại chỗ sững sờ, sao tiểu ca ca đột nhiên chuyển chủ đề sang nàng vậy? Không lẽ hắn nhìn ra cái gì rồi?
"Sao lại thế, ta nào có người yêu thích nào. Tiểu ca ca, ngươi uống nhiều rồi, hay là nên đi ngủ sớm thôi."
"Không ngủ!"
"Vậy chúng ta cắt bánh ga-tô ăn, ăn xong bánh ga-tô rồi đi ngủ nhé? Ngươi xem Kiều Diệc mua bánh ga-tô này chắc chắn là ngon lắm!"
"Tiểu Nghiên, ngươi thích ăn bánh ga-tô sao?"
"A?"
Chu Tiểu Nghiên hoàn toàn không đoán ra kịch bản của Vu Hàn, có lẽ vì người say thường nói chuyện không logic, cho nên chủ đề của tiểu ca ca chuyển đổi cũng quá nhanh.
"Thích chứ, chỉ cần là đồ ăn ngon thì ta đều thích ăn."
Chu Tiểu Nghiên cười đáp, sau đó chuẩn bị đứng dậy đi lấy bánh ga-tô mà Kiều Diệc mua.
"Vậy ngươi thích ăn bánh ga-tô Kiều Diệc mua sao?"
"Ách..." Chu Tiểu Nghiên đột ngột dừng lại.
Nàng quay đầu nhìn Vu Hàn bằng ánh mắt dò xét, vừa rồi hắn nói vậy là có ý gì?
Lúc đầu nàng chỉ nghĩ rằng hắn say nên hỏi những câu không có logic, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, mỗi câu hỏi đều có logic cả...
Tay Chu Tiểu Nghiên hơi run.
"Tiểu ca ca, ngươi lại đùa cái gì vậy? Kiều tổng mua bánh ga-tô ta đương nhiên thích ăn, vì nhìn thôi cũng đã thấy đắt rồi, nên chắc chắn là rất ngon!"
"À... Vậy sao?"
Chu Tiểu Nghiên luôn thân thiết với Vu Hàn, nhưng vừa rồi tiếng cười khẽ của Vu Hàn khiến lưng Chu Tiểu Nghiên lạnh toát. Nàng không hiểu sao đột nhiên thấy sợ, có lẽ vì nàng chưa sẵn sàng thú nhận bí mật trong lòng với tiểu ca ca.
Hơn nữa Chu Tiểu Nghiên cũng không muốn tin, nàng lại bị Vu Hàn nhìn thấu tâm tư.
"Đúng vậy đó tiểu ca ca, hôm nay ngươi sao vậy, toàn hỏi những câu khó hiểu."
"Không có gì, ngươi mở bánh ga-tô ra ăn đi."
"A, ngươi không ăn sao? Hôm nay là sinh nhật ngươi đó, mà ta lại quên chuẩn bị quà cho ngươi, thôi thì cùng ta ăn bánh ga-tô đi."
"Được thôi."
Được Vu Hàn đồng ý, Chu Tiểu Nghiên lập tức mở hộp bánh ga-tô ra, bên trong trông thật hấp dẫn.
Mấy năm nay, Chu Tiểu Nghiên rất ít khi mua bánh ga-tô, dù có mua thì cũng chỉ là một cái nhỏ tượng trưng. Thật ra từ nhỏ nàng đã là người thích đồ ngọt, chỉ là trong hai năm nay đã từ bỏ thôi.
"Ừm, cái bánh ga-tô này nhìn thôi đã thấy ngon rồi." Chu Tiểu Nghiên vừa cắm nến vừa nói.
"Xong rồi, tiểu ca ca, ngươi qua đây ước nguyện đi!"
"Ta không có nguyện vọng gì để ước."
"Sao lại thế, sao người lại không có nguyện vọng?" Chu Tiểu Nghiên đi tới kéo Vu Hàn.
"Ta thật sự không có nguyện vọng, vì nguyện vọng của ta đã thành hiện thực." Vu Hàn cười nói, "Ngươi biết không, trước đây mỗi năm sinh nhật, nguyện vọng của ta đều là được gặp lại ngươi, bây giờ nguyện vọng đó đã thành hiện thực, nên ta không còn tham lam mong muốn gì nữa. Nếu không, ngươi giúp ta ước một cái đi."
"A? Sao mà được, ta có phải là ngươi đâu!"
"Vậy thì ngươi ước nguyện của ngươi đi, để ta xem xem, nha đầu của ta, bao nhiêu năm rồi, trong lòng đang mong đợi điều gì!"
Chu Tiểu Nghiên: "..."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận