Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 863: Đại hội thể dục thể thao (length: 3980)

Nhảy xa thi đấu như vậy rất nhanh liền có thể phân ra thắng bại, sau cùng kết quả là Kiều Tử Mạc đứng nhất, Lâm Việt thứ hai, Tạ Nguyên thứ ba.
Lâm Việt hôm nay xem như đã phát huy vượt xa bình thường. Cũng coi như không phụ lòng Hàn Nặc lo lắng (hay là nói là nàng đặt cược?). Kết quả như vậy coi như là tất cả đều vui vẻ, Tô Tiểu Bộ mặc dù thua cược, nhưng cũng không có gì không vui vẻ. Bởi vì Lâm Việt nói muốn mời bọn họ đi nhà hàng Nguyệt Lạc ăn cơm mà!
Kiều Tử Mạc nói hắn còn có việc, cho nên không đi cùng.
Hàn Nặc biết, Kiều Tử Mạc căn bản không phải có việc. Hắn là vì trước đó chuyện hắn và Hàn Nặc, dẫn tới Chu Mịch nảy sinh ý đồ, nên bây giờ mới cố ý tránh xa Hàn Nặc.
Hàn Nặc đương nhiên hiểu rõ dụng tâm của hắn, cho nên khi Kiều Tử Mạc nói không đi, nàng và Lâm Việt đều không nói thêm gì.
Buổi chiều thi đấu, Lâm Việt chỉ có một trận chạy nhanh bốn trăm mét.
Thực tế thì những chuyện đại hội thể dục thể thao như vậy, Hàn Nặc luôn không hứng thú. Mỗi lần chạy tới xem cũng chỉ vì có Lâm Việt, mà đợi Lâm Việt thi đấu xong, nàng tự nhiên cũng chẳng còn hứng thú.
Nếu Lâm Việt không tham gia thi đấu, có lẽ nàng đã về nhà nghỉ ngơi từ lâu.
Ngày thứ hai thi đấu một ngàn năm trăm mét mới là hạng mục đầu tiên. Chạy cự ly dài với Hàn Nặc mà nói, là một loại cực hình, bình thường nàng chạy tám trăm mét còn không xong, huống chi một ngàn năm trăm mét.
Cũng may, nữ sinh không cần phải chạy một ngàn năm trăm mét.
Nhưng đối với Lâm Việt, chạy một ngàn năm trăm mét lại không phải chuyện khó, hắn luôn có thói quen chạy bộ buổi sáng, mỗi sáng đại khái cũng chạy tầm đó. Hơn nữa năm ngoái quán quân một ngàn năm trăm mét của đại hội thể dục thể thao chính là Lâm Việt.
Hàn Nặc cuối cùng tìm được cơ hội nở mày nở mặt, đương nhiên không thể bỏ lỡ. Sáng sớm liền gọi Tô Tiểu Bộ và Trần Thu Dĩnh dậy từ trên giường, Tô Tiểu Bộ muốn đi cổ vũ cho Tạ Nguyên, còn Trần Thu Dĩnh thì bị Hàn Nặc ép buộc lôi đi cổ vũ.
Trần Thu Dĩnh mặt đầy không tình nguyện.
"Tiểu Nặc, nghỉ đã hai ngày rồi, hôm nay cho ta ngủ thêm một chút được không?"
"Không được!"
"Ngươi và Tiểu Bộ Đinh đều đi xem bạn trai, ta thân cô thế cô chạy tới xem náo nhiệt gì chứ." Trần Thu Dĩnh mặt ủy khuất.
"Dĩnh Dĩnh tốt của ta, ta vừa gọi điện cho đầu bếp Nguyệt Lạc đã dặn rồi, lát nữa muốn dẫn bạn cùng phòng đi ăn điểm tâm, bây giờ bọn họ đã chuẩn bị xong. Dĩnh Dĩnh, thật không đi sao?" Hàn Nặc quay người lại, làm bộ tiếc nuối mà nói, "Bữa sáng thịnh soạn như vậy, xem ra cũng chỉ có ta và Tiểu Bộ Đinh hai người ăn."
"Có bữa sáng ăn à! Sao ngươi không nói sớm!" Trần Thu Dĩnh lập tức nhảy dựng lên từ trên giường, Hàn Nặc đắc ý quay sang cười với Tiểu Bộ Đinh.
Nàng đã nói rồi, dù cho Dĩnh Dĩnh muốn giảm cân, cũng không thể ngăn nổi sự cám dỗ của mỹ thực, huống chi lại là mỹ thực do đầu bếp Nguyệt Lạc cố ý làm!
Bọn họ ăn điểm tâm xong, mới đến sân vận động. Lâm Việt đứng cạnh vạch xuất phát, một thân áo thun và quần đùi đơn giản, như thể bình thường hắn đi chạy bộ buổi sáng vậy.
Hàn Nặc thấy hắn đang khởi động, liền không tới quấy rầy, mà đứng bên cạnh quan sát từ xa.
Hôm nay sân bãi thi đấu đủ lớn, Hàn Nặc cũng không lo lắng có người giành mất chỗ của nàng, khiến nàng không nhìn thấy. Dù sao Lâm Việt ca ca nhà nàng là giỏi nhất, trận thi đấu hôm nay nhất định sẽ thắng.
Hàn Nặc dứt khoát cứ lặng lẽ đứng bên cạnh thưởng thức là được rồi.
Nhưng mà, Hàn Nặc chưa thưởng thức được hai phút, bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một người, phá vỡ tất cả những sự tốt đẹp, yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận