Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 425: Ngươi yêu thích Nghiêm Du Thành sao (length: 3774)

Qua một hồi lâu, Hàn Nặc mới mua đầy ắp hai phần đồ ăn trở về.
Trong nhà ăn người đến người đi, Hàn Nặc bưng hai phần đồ ăn, một tay một cái, còn phải né tránh người đi đường, có vẻ hơi vất vả.
Nghiêm Du Thành rốt cuộc không nỡ tiếp tục trêu nàng, lập tức đứng lên, nghênh đón lấy đồ ăn, từ trong tay nàng nhận lấy hai phần đồ ăn, bưng đến bàn ăn đặt xuống.
Hàn Nặc ngồi xuống, thấy Nghiêm Du Thành đã thu dọn bàn ăn sạch sẽ. Xem ra Nghiêm Du Thành cũng là một người đặc biệt thích sạch sẽ, nàng làm bẩn quần áo của hắn như vậy, chẳng trách hắn tức giận.
"Cái kia, quần áo của ngươi ta đã giặt sạch rồi, giặt bằng tay nha."
Nghiêm Du Thành không giải thích nhiều, chỉ hơi gật đầu, rồi bắt đầu ăn cơm.
Bất quá hai người sát vách, giờ phút này lại không bình tĩnh được nữa.
Tô Tiểu Bộ nhỏ giọng nói với Trần Thu Dĩnh: "Dĩnh Dĩnh, hóa ra Tiểu Nặc vừa mới tìm quần áo kia là của Nghiêm Du Thành? Nàng lúc nào giúp Nghiêm Du Thành giặt quần áo vậy?"
Trần Thu Dĩnh lắc đầu.
Tô Tiểu Bộ nói tiếp: "Trong lòng ta có một dự cảm không tốt, Tiểu Nặc đây đi Kết Tử Nhan làm, lại còn ăn cơm riêng với Nghiêm Du Thành, còn giặt quần áo cho hắn, bọn họ sẽ không phải đang ở cùng nhau đấy chứ? Không muốn đâu, vậy Lâm Việt của chúng ta làm sao bây giờ?"
Trần Thu Dĩnh thở dài: "Có thể làm sao đâu? Tiểu Nặc nếu thích ai, muốn ở với ai, chúng ta đều không quyết định được."
"Nhưng mà ta không muốn nàng ở với Nghiêm Du Thành."
"Ta cũng không muốn, nhưng nếu nàng thật sự thích Nghiêm Du Thành, chúng ta có cách nào?"
"Tiểu Nặc bây giờ chỉ là mất trí nhớ thôi. Ta tin tưởng, chỉ cần Tiểu Nặc hồi phục trí nhớ, nàng nhất định sẽ không thích Nghiêm Du Thành."
"Ai mà biết được? Tiểu Nặc trước kia đúng là yêu Lâm Việt, cũng có tình cảm rất sâu với Lâm Việt. Nhưng điều này không có nghĩa, nàng sẽ không sinh tình cảm với Nghiêm Du Thành, dù cho sau này nàng nhớ lại chuyện cũ, thì cũng chỉ là có tình cảm với cả hai người thôi."
Tô Tiểu Bộ không nói gì, tiếp tục vểnh tai, nghe Hàn Nặc và Nghiêm Du Thành nói gì nữa.
Nghiêm Du Thành hơi ngẩng đầu, nhìn Hàn Nặc: "Mau ăn đi, ăn xong rồi đi Kết Tử Nhan với ta."
"Hả?"
"Hả cái gì? Buổi chiều không phải không có tiết sao? Ngươi có còn muốn học làm bánh ga tô nữa không?"
"Đương nhiên muốn chứ."
Hàn Nặc nghiêm túc suy nghĩ một chút, nàng đi Kết Tử Nhan làm đã hơn một tuần rồi, bây giờ sinh nhật Lâm Việt ca ca cũng chỉ còn mười ngày nữa, nàng quả thực nên chăm chỉ học làm bánh ga tô.
Chỉ là, cần phải đi sớm như vậy sao?
Nàng còn chưa ngủ trưa đâu.
"Được rồi, đã muốn đi, thì mau ăn cơm đi, ăn xong cho phép ngươi về phòng ngủ thu dọn nửa tiếng!"
"Tốt a."
Hai người sát vách Tô Tiểu Bộ và Trần Thu Dĩnh lại bắt đầu xì xào.
Tô Tiểu Bộ: "Bọn họ lát nữa còn đi Kết Tử Nhan?"
Trần Thu Dĩnh: "Hình như vậy."
Tô Tiểu Bộ: "Đi thôi, Dĩnh Dĩnh, về phòng ngủ."
"Về phòng ngủ làm gì?"
"Đợi Tiểu Nặc!"
"Đợi nàng làm gì?"
"Ngươi nhỏ tiếng thôi, qua đây."
"Nha."
Vậy nên khi Hàn Nặc ăn xong trở về phòng ngủ, thấy cảnh tượng mấy nữ nhân đang bê ghế đẩu đợi ở cửa, nhìn nàng chằm chằm.
Không biết, còn tưởng nàng nợ tiền các nàng đấy!
"Này, hello, các ngươi làm gì vậy? Tiểu Bộ Đinh, ngươi không chơi à? Dĩnh Dĩnh, ngươi không ngủ trưa à?"
Hàn Nặc thận trọng vòng qua Tô Tiểu Bộ, kết quả lại bị Tô Tiểu Bộ ôm lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận