Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2235: Hết thảy lại đến 22 (length: 3924)

Chu Tiểu Nghiên: "..."
Nàng tiếp tục ở trong vòng tay của hắn, không biết Kiều Tử Mạc rốt cuộc muốn nói gì với nàng.
"Hơn nữa cũng không phải ai cũng sẽ gặp được người mà mình thực sự yêu thích, có những người cả đời đoán chừng cũng không có thực lòng yêu ai đâu. Lúc nãy ta dẫn ngươi đi gặp Nghiêm Du Thành, thật ra ta muốn nói với ngươi, như ta và hắn, nhiều năm trước đều đã thích cùng một cô gái, nhưng mà nhiều năm sau, chúng ta lại vẫn còn nhớ nhung quá khứ. Mà ta với hắn lại khác với ngươi, chúng ta thích chỉ là không thể làm gì mà thôi, chứ không phải vì không biết trân trọng."
"Hả?"
Sao lại dính dáng đến nàng vậy?
Chẳng lẽ nói nàng thích cũng không phải là chuyện không thể làm gì sao? Nàng thích Kiều Diệc, Kiều Diệc cũng không thích nàng mà! Hơn nữa, nàng đây không chỉ là chuyện không thể làm gì, thậm chí là còn là mơ mộng hão huyền ấy chứ. Kiều Tử Mạc đây là muốn biểu đạt điều gì với nàng? Nói nàng không trân trọng, vậy người kia là ai chứ?
Kiều Tử Mạc lại không biết nàng thích Kiều Diệc mà, lẽ nào Kiều Tử Mạc cảm thấy nàng không trân trọng Vu Hàn?
Ơ... Chuyện này chẳng phải càng kỳ lạ sao?
"Này! Chu Tiểu Nghiên, rốt cuộc ngươi có đang nghe ta nói nghiêm túc không vậy?"
"Ta... Ta có nghe mà, nhưng mà hình như ta không hiểu lắm."
"Haizzz, được rồi, với chỉ số thông minh của ngươi thì đoán chừng là cũng không hiểu được. Nhưng mà ta chỉ sợ ngươi hiểu rồi mà giả bộ không hiểu thôi."
Thật ra Kiều Tử Mạc nói những lời này đương nhiên cũng không phải là muốn Chu Tiểu Nghiên cho hắn câu trả lời gì, dù sao có nhiều chuyện bọn họ vẫn chưa thẳng thắn với nhau. Nhưng Kiều Tử Mạc vẫn tin rằng Chu Tiểu Nghiên chắc chắn là hiểu, chỉ là nàng đoán chừng sẽ giả vờ như không hiểu mà thôi.
"Ta nào có chứ..." Chu Tiểu Nghiên vẫn cố gắng chống chế.
Thật ra, nếu như không phải nàng đoán vậy, dựa theo ý hiểu của chính nàng thì có nghĩa là nàng nên trân trọng người mà mình yêu thích. Dù sao thích một người không dễ, thích một người nhiều năm càng không dễ, nếu như dễ dàng từ bỏ, tương lai có lẽ ngươi sẽ hối hận.
Người ta đều muốn cố gắng vì thứ mình thích, thật ra nàng cũng không phải là không có cố gắng mà. Những năm này nàng kiên trì làm việc ở quán cà phê đó, không phải vì Kiều Diệc sao? Sau này nàng cố gắng vào làm ở tập đoàn Kiều thị, chẳng phải cũng là vì Kiều Diệc sao?
Chỉ là nỗ lực của nàng mãi mãi là ít hơn một chút, hoặc có thể nói là nàng có cố gắng, nhưng lại không dám đi tranh giành. Đạo lý thì rất nhiều người hiểu, nhưng thực tế lại không đơn giản chỉ là nói đạo lý như vậy. Dù cho nàng muốn trân trọng tình cảm này một chút, nhưng lại phải cân nhắc rất nhiều thứ không biết không thể mà.
Nàng không thể không quan tâm đến ý nghĩ của Vu Hàn, không thể không quan tâm đến chuyện rời đi mẹ, cũng không thể vứt bỏ hết tất cả ân oán để đi xông pha. Có lẽ là một năm này xảy ra quá nhiều chuyện đi, khiến tim nàng nhanh chóng trưởng thành. Trước kia nàng còn có thể vì thứ tình yêu hư vô mờ mịt đó mà giam mình mấy năm thanh xuân, nhưng bây giờ nàng lại không muốn nữa.
Cho nên, đôi khi cái từ trân trọng này cứ nghe vậy thôi là được rồi, nàng sẽ trân trọng những người bên cạnh, nhưng đối với những thứ không có được thì sẽ không cưỡng cầu nữa.
Nàng nghe Kiều Tử Mạc nói những lời đó, cũng chỉ cười khẽ mà thôi. Mặc kệ Kiều Tử Mạc vì cái gì muốn nói với nàng những điều đó, cũng mặc kệ mục đích Kiều Tử Mạc nói ra là gì, liệu có phải hắn có hiểu lầm gì không, Chu Tiểu Nghiên đều không muốn hỏi đến. Nàng chỉ dùng nụ cười để đáp lại lời của Kiều Tử Mạc, rồi cuối cùng không nói thêm gì nữa.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận