Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 878: Mất tích (length: 3832)

Khi Chu Tiểu Nghiên tiến vào, Hàn Nặc ngay từ đầu đã không quá tin tưởng.
Mặc dù khoảng thời gian dài vừa qua, Chu Tiểu Nghiên tận lực lấy lòng nàng, cũng không làm Hàn Nặc có bao nhiêu chào đón Chu Tiểu Nghiên, nhưng trong lòng Hàn Nặc, vẫn cảm thấy Chu Tiểu Nghiên và Chu Mịch có chút khác nhau.
Nàng không muốn tin Chu Tiểu Nghiên và Chu Mịch là cùng một loại người.
Nhưng bây giờ nàng nhìn thấy Chu Tiểu Nghiên ở đây, lại khiến nàng không thể không tin, bọn họ thật ra là cùng một loại người.
Ngươi xem, Chu Mịch bắt cóc nàng, mà Chu Tiểu Nghiên cũng biết chuyện đó.
Lúc Chu Tiểu Nghiên kêu "Tỷ tỷ", Hàn Nặc chỉ cười khẩy, ánh mắt nhìn Chu Tiểu Nghiên cũng phẫn nộ như khi nhìn Chu Mịch.
"Tỷ tỷ!" Chu Tiểu Nghiên lại nhỏ giọng thở nhẹ, "Sao ngươi lại ở đây?"
Hàn Nặc im lặng nhìn nàng, nàng sao lại ở đây, chẳng lẽ nàng không biết sao?
Chẳng phải do cha nàng làm chuyện tốt! Giờ còn giả vờ ngây thơ ở đây!
Thấy Hàn Nặc không trả lời, Chu Tiểu Nghiên mới đột nhiên nhận ra miệng tỷ tỷ bị dán băng, nàng vội vàng gỡ băng dán ra.
Hàn Nặc định mắng nàng ngay, Chu Tiểu Nghiên vội vàng ra dấu im lặng.
Chu Tiểu Nghiên rất rõ, Chu Mịch xích Hàn Nặc tỷ tỷ ở đây, chắc chắn không muốn nàng biết, vậy nên những gì nàng đang làm đều là lén lút sau lưng Chu Mịch.
Hàn Nặc tỷ tỷ đang bị nhốt, muốn cứu tỷ tỷ ra ngoài, nàng nhất định phải hành sự cẩn thận, ngàn vạn lần không được để cha phát hiện.
Hàn Nặc nghi ngờ nhìn Chu Tiểu Nghiên, tuy nàng vẫn chưa tin được Chu Tiểu Nghiên, nhưng cũng vẫn làm theo.
Hàn Nặc nhỏ giọng: "Là Chu Mịch bắt ta tới đây."
Dù đã đoán được câu trả lời, nhưng khi nghe Hàn Nặc nói rõ ràng, Chu Tiểu Nghiên vẫn có chút khổ sở.
Một bên là cha sinh nuôi mình, một bên là tỷ tỷ vô tội, sao lại thế này?
"Hàn Nặc tỷ tỷ, ngươi đừng lo, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài!"
Chu Tiểu Nghiên liền gỡ dây thừng trói trên người Hàn Nặc, không cần nói nhiều lời vô nghĩa, việc quan trọng nhất bây giờ là tranh thủ lúc trời chưa sáng, cứu Hàn Nặc tỷ tỷ ra ngoài.
Đột nhiên, có tiếng chân người lên lầu từ cửa cầu thang.
Hàn Nặc cảnh giác: "Có người lên, ngươi đi trước đi!"
"Vậy..."
"Đi mau!"
"Dạ."
Chu Tiểu Nghiên biết, nếu để cha và mụ phát hiện mình biết sự tồn tại của Hàn Nặc tỷ tỷ, vậy kế hoạch giải cứu sẽ tan thành mây khói, nên nàng rất nghe lời, dán băng dính lại lên miệng Hàn Nặc, rồi nhanh chóng khóa cửa, trở về phòng mình.
Qua cánh cửa, Chu Tiểu Nghiên nhanh chóng nghe tiếng bước chân, đi ngang phòng nàng thì dừng lại, có lẽ là đang xem nàng có thật đã ngủ không.
Nàng vội vàng rón rén lên giường.
Rồi cửa đối diện mở ra, có người vào, rất nhanh lại đi ra.
Chắc là cha nghe thấy tiếng động nên đến xem. Thấy mọi thứ vẫn ổn, tiếng bước chân lại xuống lầu.
Chỉ là giờ Chu Tiểu Nghiên không dám manh động.
Trời sắp sáng rồi, bằng sức mình, muốn cứu Hàn Nặc tỷ tỷ, đưa ra khỏi nhà mà không bị phát hiện là rất khó.
Nàng không thể mạo hiểm như vậy. Vì nếu thất bại, sẽ không còn cơ hội nào nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận