Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1856: Cuối cùng đêm nay 11 (length: 3848)

"Tiểu Nghiên." Vu Hàn không biết từ lúc nào đột nhiên đi đến, làm Chu Tiểu Nghiên giật mình, nàng vội vàng đưa điện thoại di động che lại.
"A?"
Thực ra Vu Hàn đã sớm thấy được hành động nhỏ của Chu Tiểu Nghiên, bất quá hắn không biết Chu Tiểu Nghiên đang nhìn cái gì mà thấy mê mẩn như vậy. Ánh mắt ấy trước mặt hắn chưa từng có, tựa như đang nhìn người yêu đầy nhu tình.
"Tan làm." Vu Hàn rất bình tĩnh nói một câu.
Vốn dĩ hắn đến tìm Chu Tiểu Nghiên là để cùng tan làm, bởi vì tối nay bọn họ sẽ cùng đến nhà họ Lâm ăn cơm, chuyện này đã được quyết định từ trước. Lần hợp tác của Lâm thị và Kiều thị thành công viên mãn, nửa tháng nay mọi người đều vất vả, ngày mai Kiều Diệc sẽ đi, nhà họ Lâm tự nhiên muốn mở tiệc chúc mừng một chút.
"Ừ." Chu Tiểu Nghiên nhẹ gật đầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc, "Vậy bây giờ chúng ta qua đó luôn sao?"
"Ừm."
"Vậy ngươi chờ ta một lát, ta thu xếp đồ một chút, sẽ xong ngay thôi." Chu Tiểu Nghiên để điện thoại di động qua một bên, tăng nhanh tốc độ thu xếp.
Vu Hàn nhìn nàng lúng túng tay chân, lắc đầu: "Đừng gấp, ngươi cứ làm chậm rãi thôi. Thu dọn xong thì tới tìm ta, chúng ta cùng nhau xuống."
Nói xong Vu Hàn quay người đi ra ngoài.
Thật ra hắn không muốn nhìn Tiểu Nghiên bộ dạng này, nàng đôi khi càng sốt ruột, thì càng giống như đang che giấu chuyện gì. Tỉ như ánh mắt bối rối lúc nàng vừa phát hiện hắn bước vào, còn có động tác cẩn thận giấu điện thoại, những thứ đó đều bị Vu Hàn thấy hết. Bây giờ nàng dù đang thu dọn đồ đạc, cũng không quên để điện thoại một bên, còn lúc nào cũng đề phòng, giống như sợ hắn thấy được.
Vu Hàn không thích cảm giác này. Cảm giác hắn đã trở thành người mà Tiểu Nghiên đề phòng nhất, cho nên hắn mới nói muốn ra ngoài.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, hắn đã không suy nghĩ nhiều vậy, nếu không tận mắt chứng kiến, hắn còn có thể tự thuyết phục mình không phải như hắn nghĩ. Hơn nữa chỉ cần không thấy, hắn cũng sẽ không cứ mãi canh cánh trong lòng, đi suy đoán rốt cuộc điện thoại kia cất giấu cái gì.
Kết quả Vu Hàn vừa mới ra ngoài được vài giây, Hàn Nặc lại đi vào.
Chu Tiểu Nghiên động tác rất nhanh, hầu như đã sắp thu dọn xong, ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Nặc đứng trước mặt nàng.
"Tỷ tỷ?"
"Thu dọn xong rồi à?"
"Ừm."
"Vậy chúng ta đi."
"A? Nhưng mà tiểu ca ca còn đang chờ ta nha."
"Không sao, ta sẽ nói với hắn để ngươi đi xe của ta, chắc hẳn hắn không phản đối đâu."
"Ừ."
Sau đó Chu Tiểu Nghiên liền theo Hàn Nặc cùng đi ra, đi đến chỗ Vu Hàn, Vu Hàn đang đợi Chu Tiểu Nghiên, Hàn Nặc tiện miệng nói với hắn một câu, "Tiểu Nghiên cùng ta đi, ngươi cũng đi luôn đi."
Vu Hàn ngẩn người một chút, hắn đột nhiên cảm thấy người trước kia đứng về phía hắn, giờ dường như không còn đứng về phía hắn nữa. Không chỉ có Kiều Tử Mạc hết lần này đến lần khác vì Kiều Diệc mà phá hoại, bây giờ ngay cả Hàn Nặc cũng vậy sao?
Dù nói Hàn Nặc chỉ là cho Chu Tiểu Nghiên đi xe của nàng về thôi, nhưng với Vu Hàn thì luôn cảm thấy như Hàn Nặc muốn cướp Tiểu Nghiên khỏi tay hắn vậy. Hy vọng là hắn suy nghĩ nhiều thôi.
Hơn nữa cũng bởi vì mỗi lần tụ tập ở nhà họ Lâm, Tiểu Nghiên đều sẽ chạm mặt Kiều Diệc, điều này khiến Vu Hàn càng thêm khó chịu. Hắn luôn cảm thấy trong vô hình, duyên phận giữa Tiểu Nghiên và Kiều Diệc cũng là do nhà họ Lâm mang đến, nếu không phải vì mối quan hệ của nhà Kiều và nhà Lâm, hiện tại hắn cùng Tiểu Nghiên cho dù có đi đâu thì cũng không thể tránh được Kiều Diệc sao? Sao lại dù phòng bị thế nào, Kiều Diệc vẫn sẽ xuất hiện?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận