Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 495: Ngươi thích ta sao (length: 3785)

Mãi mới chờ đến lúc thuyền nhỏ nghiêng mắt nhìn đến chung điểm, Hàn Nặc bay vượt qua lôi kéo Lâm Việt chạy trốn xuống tới.
Đợi đến khi Hàn Nặc mới từ vừa rồi xấu hổ chậm lại, Lâm Việt lại đột nhiên tiến tới bên tai nàng, hỏi một câu: "Ngươi thích ta sao?"
"Cái... Cái gì?"
Hàn Nặc cho là nàng nghe nhầm rồi, Lâm Việt ca ca làm sao lại hỏi nàng vấn đề này!
"Ha ha, không có gì. Vừa nãy lão bà bà kia không phải nói ngươi thích ta sao? Cho nên... Ngươi rốt cuộc... Thích, hay không, thích, ta?"
Mấy chữ cuối Lâm Việt cố ý từng chữ nói ra rất rõ ràng, sinh sợ Hàn Nặc nghe không rõ. Hơn nữa hắn ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm mắt Hàn Nặc, làm Hàn Nặc muốn tránh cũng không thể.
Hàn Nặc bị giật nảy mình, cả người đều khẩn trương đến không biết phải làm sao, ngôn ngữ cũng không thể diễn tả, phản ứng thế nào cũng không biết.
Lâm Việt ca ca đây là thế nào?
Đùa nàng sao? Nhưng mà cái trò đùa này vì sao lại nghiêm túc như vậy?
Chỉ còn một chút, nàng cũng nhịn không được muốn thốt ra "Yêu thích", nhưng mà nàng chưa kịp nói ra miệng, Lâm Việt đột nhiên vỗ một cái đầu nàng, cười nói: "Đồ ngốc, chỉ đùa với ngươi thôi, xem dọa cho ngươi kìa. Đi thôi, chúng ta đi chơi cáp treo?"
Hàn Nặc rốt cuộc hoàn hồn lại, còn tốt, vừa rồi không có xúc động nói ra những lời không nên nói.
Mà Lâm Việt đi phía trước lúc này tim cũng nhói một cái. Vốn hắn chỉ muốn dựa vào giọng điệu đùa giỡn, hy vọng có thể nghe được một câu yêu thích từ miệng Tiểu Nặc, dù cho chỉ là đùa cũng được.
Nhưng cuối cùng vẫn làm hắn thất vọng.
Hắn quay lưng với Hàn Nặc âm thầm thu lại biểu tình thất vọng của mình, sau đó quay mặt lại thì vẫn ấm áp như gió.
Hàn Nặc chạy chậm hai bước, theo sau, làm nũng nói: "Ta không muốn chơi cáp treo."
"Vì sao?"
"Ta say xe!"
"..."
Đi hai bước, Hàn Nặc đột nhiên nói với Lâm Việt: "Lâm Việt ca ca, chúng ta đi chơi nhảy lầu đi."
Khóe miệng Lâm Việt giật một cái: "Ngươi... Ngươi chắc chắn?" Giọng nói có chút run rẩy.
Lâm Việt yên lặng nghĩ, hôm nay hắn ra ngoài nhất định không có xem hoàng lịch. Nếu không Tiểu Nặc sao lại đầu tiên chọn một trò dành cho người già, sau đó lại chọn một trò thử thách giới hạn của hắn thế này!
Không phải Lâm Việt nhát gan, chỉ là có lúc, người ta kiểu gì cũng gặp phải một số chuyện sợ hãi. Ví như sợ độ cao, ví như chứng sợ đám đông?
Hàn Nặc cũng nghe ra bất an trong giọng nói của Lâm Việt, nên cố ý trêu: "Lâm Việt ca ca, ngươi sợ độ cao à?"
"Không... Không có." Lâm Việt cố ý mạnh miệng, "Ừm, Tiểu Nặc, trước đây không phải ngươi rất sợ mấy thứ nhìn đáng sợ này sao? Ngay cả cáp treo trước đây ngươi cũng không dám chơi mà!"
"Vậy mà vừa rồi ngươi còn bảo ta đi chơi cáp treo! Hả?"
"Ách..." Sao hắn lại nói lỡ mất suy nghĩ nhỏ bé của mình vậy? Vừa nãy hắn muốn lừa Tiểu Nặc đi chơi cáp treo, thực ra là muốn lúc nàng sợ hãi, hắn có thể quang minh chính đại bảo vệ nàng. Mặc dù hắn cũng có chút sợ.
"Được thôi, ta cùng ngươi đi chơi nhảy lầu."
Chính là tự mình gây nghiệp thì không thể sống...
"A!" Hàn Nặc vui vẻ hướng Lâm Việt làm một biểu tượng a, rồi nhảy chân sáo chạy ra.
Bởi vì không có nhiều người, nên bọn họ gần như không phải xếp hàng, liền trực tiếp ngồi vào. Lúc giúp Hàn Nặc kiểm tra thanh an toàn và dây an toàn, Lâm Việt lại nhịn không được hỏi: "Tiểu Nặc, ngươi nhất định phải chơi cái này sao? Bây giờ chúng ta hối hận vẫn kịp."
"Ừm, đúng, ta muốn chơi."
Có một số việc chỉ là trong một ý nghĩ, chúng ta còn chưa kịp thay đổi, thì không thể không đưa ra quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận