Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2156: Quyết định đều là so lựa chọn khó 7 (length: 3584)

"Đúng vậy a, ta tại sao lại ở chỗ này đâu?" Kiều Tử Mạc gãi đầu một cái, cố ý dạo qua một vòng rồi giả ngu nói đùa.
"Tiểu ca ca, là ta gọi Kiều Tử Mạc tới. Ngươi ở bên ngoài uống say, ta một người cũng không mang ngươi về được. Sau đó bởi vì Kiều Tử Mạc vừa vặn ở gần đó, cho nên ta tìm hắn tới hỗ trợ. Cũng may mà có Kiều Tử Mạc, bằng không hôm nay ta chỉ sợ thật không có cách nào mang ngươi về đâu."
Chu Tiểu Nghiên đã nói như vậy, thì Vu Hàn còn có thể nói gì? Cho dù hắn biết rõ Kiều Tử Mạc cố ý ném hắn xuống đất, cũng chỉ có thể theo lời Chu Tiểu Nghiên mà cảm tạ Kiều Tử Mạc.
"Cám ơn ngươi a, Tử Mạc. Cám ơn ngươi muộn như vậy rồi mà vẫn giúp Tiểu Nghiên đưa ta về."
"Không quan hệ. Ta vốn chính là một người lấy giúp người làm niềm vui mà." Kiều Tử Mạc còn cố ý trả lời một câu, hắn đây là muốn chọc tức Vu Hàn đến chết đây mà.
"Vậy được rồi. Hôm nay cũng muộn quá rồi, ngươi cũng về sớm một chút nghỉ ngơi đi. Chờ hôm nào rảnh ta mời ngươi ăn cơm."
Vu Hàn đây là đang ra lệnh đuổi khách với Kiều Tử Mạc, quả nhiên không sai với phỏng đoán của Kiều Tử Mạc, hắn không hề muốn Kiều Tử Mạc đưa hắn lên lầu. Tốt a, vốn dĩ hắn cũng không có ý định tiễn hắn lên đâu, ngươi cho rằng đỡ một gã đàn ông to con 1m80 lên lầu là chuyện dễ dàng sao!
Nếu không phải bởi vì người tìm hắn hỗ trợ là Chu Tiểu Nghiên, hắn mới không quan tâm đâu.
"Ừm, tốt a. Đã Vu Hàn ca ngươi đã tỉnh lại, ta đương nhiên không cần giúp gì nữa. Vậy Chu Tiểu Nghiên, ta đi về trước đây nhé? Ngươi chăm sóc Vu Hàn ca cho tốt nha. Tạm biệt!"
"Tạm biệt." Chu Tiểu Nghiên cũng nói tạm biệt với Kiều Tử Mạc, sau đó nhìn Kiều Tử Mạc rời khỏi tầm mắt của họ.
Đợi đến khi Kiều Tử Mạc đi xa, Chu Tiểu Nghiên mới quay đầu, nhìn Vu Hàn: "Đi thôi, tiểu ca ca, chúng ta cũng vào đi thôi. Ngươi... Có thể tự đi được chứ?"
"Có thể." Giọng Vu Hàn rất bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì.
Chu Tiểu Nghiên cũng không suy nghĩ nhiều, giờ đã hơn nửa đêm, tự nhiên là về nhà trước quan trọng hơn, có gì cứ về đến nhà rồi nói sau.
Lên lầu, Chu Tiểu Nghiên cố ý đi phía trước, mở cửa phòng, sau đó chờ Vu Hàn đi vào. Vu Hàn đã hoàn toàn tỉnh táo, kỳ thực hắn cũng không say đến mức quá nghiêm trọng, chỉ là vì lâu rồi không uống loại rượu mạnh này, đột nhiên uống một lần nên mới không chịu nổi. Hiện tại qua một khoảng thời gian dài tỉnh lại rồi, cũng chỉ là đầu còn hơi hơi nhức nhói mà thôi.
Vào phòng, Chu Tiểu Nghiên cố ý hỏi Vu Hàn: "Tiểu ca ca, ngươi có đói bụng không? Tối nay ngươi chưa ăn cơm đúng không? Ta đi nấu chút cháo cho ngươi nhé? Hay ngươi đi tắm trước đi, rồi lúc ra chắc ta nấu cháo xong rồi đó. Được không?"
Vu Hàn nhẹ gật đầu, không nói thêm gì, xem như đồng ý.
Thật ra như vậy còn tốt, Chu Tiểu Nghiên sợ nhất là tiểu ca ca giận nàng, nên cố tình hờn dỗi với nàng. Nếu như nàng nấu cháo mà hắn không ăn thì mới khó xử.
Sau đó Vu Hàn đi tắm, Chu Tiểu Nghiên một mình xuống bếp, chuẩn bị nấu cho Vu Hàn chút cháo trắng, tiện thể chuẩn bị thêm hai món ăn thanh đạm. Tiểu ca ca vừa uống rượu, chắc dạ dày cũng không dễ chịu gì, với lại tối nay hắn không ăn cơm, lúc này ăn chút gì đó thanh đạm, dễ tiêu hóa thì sẽ tốt cho hắn hơn.
Sau khi nghĩ xong hết mọi chuyện, Chu Tiểu Nghiên liền bắt đầu tự mình bận rộn trong bếp.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận