Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3809: Kinh hỉ 36 (length: 3670)

"Hàng xóm. Ngoại trừ Diệc Cẩm, còn có người khác sao?"
"Đương nhiên là có a. Chính là Diệc Cẩm ca ca. Ôi chao, ngươi còn không biết đi, Diệc Cẩm còn có một cái song sinh ca ca, gọi là Thừa Cẩm. Hắn hôm nay vừa hay nghỉ trở về, ta lập tức gửi tin nhắn làm hắn tới."
Giang Thần không ngờ Quách Diệc Cẩm lại còn có ca ca, trước đó Tần Thiên nói Quách Diệc Cẩm vẫn luôn xem hắn như ca ca, nên Giang Thần còn tưởng rằng Quách Diệc Cẩm không có anh trai ruột.
Thật không ngờ, nàng lại còn có một ca ca, hơn nữa còn là song sinh ca ca.
"Diệc Cẩm còn có một người anh song sinh à? Vậy hắn và Diệc Cẩm có phải là lớn lên rất giống nhau không?"
"Ngươi chờ một lát thấy liền biết."
Tần Thiên nhìn thấy Giang Thần có vẻ hứng thú với chuyện của Diệc Cẩm, trong lòng hắn có chút vui vẻ cho Diệc Cẩm, nhưng lại có chút không vui. Không biết chính hắn đang nghĩ gì nữa.
Bất quá Quách Thừa Cẩm quả thật rất nhanh liền đến đây. Chủ yếu là trước đó Tần Thiên đã nói với hắn chuyện này, nên hôm nay hắn cũng cố ý ở lại nhà họ Liễu, đợi đến Tần Thiên gọi.
Trước đó khi Tần Thiên tìm đến Quách Thừa Cẩm, Quách Thừa Cẩm còn hỏi một câu: "Chuyện này, sao ngươi không tìm Diệc Cẩm hỏi a. Nàng nghe nhiều ca như vậy, chắc phải có khả năng đánh giá tốt hơn ta chứ."
Nhưng Tần Thiên lại nói: "Không được, không được. Diệc Cẩm thích Giang Thần như vậy, để nàng đi nghe ca của Giang Thần, chắc chắn là cái gì cũng sẽ thấy hay. Như vậy, ta còn làm sao lấy được ý kiến từ chỗ hắn đây?"
Nhưng Quách Thừa Cẩm lại thầm nghĩ, e là người thực sự sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của Diệc Cẩm, không phải là Giang Thần nào đó. Mà là Tần Thiên đi.
Ai cũng biết, bài hát lần này là Tần Thiên hợp tác với Giang Thần. Được thôi, vậy đúng là sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của Diệc Cẩm thật.
Sau khi Quách Thừa Cẩm đến, Tần Thiên liền giới thiệu với hắn: "Thừa Cẩm, đây là Giang Thần, ngươi biết chứ?"
"Đương nhiên biết a. Nam thần của Diệc Cẩm, ta không biết cũng không được a."
"Ha ha ha, không dám nhận, không dám nhận." Giang Thần khiêm tốn nói.
"Nhưng ta thấy Diệc Cẩm nhà ta vẫn rất có mắt nhìn đó chứ." Được thôi, câu nói này của Quách Thừa Cẩm, không biết là đang khen Tần Thiên, hay đang khen Giang Thần nữa.
"Vậy thì tốt, vậy bây giờ ngươi giúp chúng ta nghe thử bài hát này đi. Ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, cứ nói nghe có hay không thôi."
"Được."
Sau đó Quách Thừa Cẩm cũng nghe nhạc một lần.
Từ nhỏ hắn vốn không phải người đam mê âm nhạc, hơn nữa hắn lại là một chàng trai chuyên về kỹ thuật, cả ngày chỉ có số liệu với công thức. Chắc là đã rất nhiều năm không hề tiếp xúc với mấy thứ này rồi.
Cho nên muốn thật sự muốn hắn phân tích cái gì đó, quả thực là không thể nào.
"Như thế nào?"
"Ừm… Với tư duy của một thằng kỹ thuật khô khan như ta mà nói thì bài hát này có lẽ không hấp dẫn ta lắm. Ừm, ý là, ví dụ ta thức trắng một đêm, viết công thức cả đêm, mà nghe bài hát này thì cũng sẽ không làm ta tỉnh táo, thậm chí đoán là sẽ còn ngủ gật ấy."
"À. Vậy sao?"
"Ừm, còn một điều nữa là có lẽ ta không nhạy cảm với mấy thứ thuần âm nhạc cho lắm. Ta vẫn thích những thứ có ca từ hơn. Mong ca từ có thể chạm vào được ta. Mong ca từ có lực bộc phát hơn. Tương tự, ta cũng thấy giai điệu này của các ngươi cũng hơi thiếu một chút lực bộc phát. Ta không biết ta nói vậy có đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận