Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3491: Hắn lại xuất hiện 42 (length: 3845)

Mặc dù cũng có lúc thất tình, nhưng chuyện đó cùng lắm chỉ làm nàng buồn bã một, hai ngày mà thôi. Như lúc nàng từ nước ngoài trở về, chẳng phải cũng vì mới vừa kết thúc một cuộc tình đó sao? Lúc ấy nàng cũng đâu có nản chí đến thế.
Có lẽ người khác nói đúng, tình cảm dễ dàng có được, người ta thường không biết quý trọng. Trước kia tình cảm của Tô Niệm Niệm đến quá dễ dàng, bản thân nàng cũng không mấy khi thật lòng, nhiều lúc cảm thấy chỉ như trò đùa, nên chia tay cũng không có gì to tát.
Ngược lại, với tình cảm dành cho Tạ Nguyên, vì mãi không có được, nên nàng luôn cảm thấy mình đang cố gắng, vì vậy càng lún càng sâu. Chuyện này như một vòng luẩn quẩn chết người.
Nàng thích Tạ Nguyên, nàng muốn có được Tạ Nguyên, càng không chiếm được, nàng lại càng kiên trì. Cứ kiên trì như thế, nàng sẽ càng cảm thấy mình bỏ ra quá nhiều thời gian và tình cảm, mà càng thế thì nàng càng không thể buông bỏ.
Tô Niệm Niệm sau khi đến một quán rượu, bắt đầu một mình uống rượu giải sầu. Lúc này khách trong quán còn chưa nhiều, nàng còn chưa kịp ăn tối đã đến.
Dĩ nhiên có người nhìn ra được tâm trạng nàng không tốt, cũng có vài kẻ muốn nhân cơ hội đến bắt chuyện. Nhưng đều bị Tô Niệm Niệm quát đuổi một cách dữ dằn.
Tô Niệm Niệm càng uống càng nhiều, cũng càng lúc càng mơ hồ. Đến giờ là mấy giờ, nàng cũng quên mất.
Ngược lại, Mao Thu Minh sau khi về nhà, không thấy Tô Niệm Niệm đâu, liền nhắn tin hỏi nàng. Nhưng hai tiếng trôi qua, Mao Thu Minh vẫn không nhận được tin hồi âm của Tô Niệm Niệm.
Sau đó, Mao Thu Minh lại gọi điện thoại cho Tô Niệm Niệm, nhưng điện thoại cứ không ai bắt máy. Vốn không khí quán bar rất ồn ào, Tô Niệm Niệm lại uống quá nhiều, làm sao mà nàng nghe thấy điện thoại, điện thoại cái gì nữa chứ.
Mao Thu Minh không tìm thấy Tô Niệm Niệm, đương nhiên rất nóng lòng. Nhất là gần đây Tạ Nguyên đã về, Mao Thu Minh biết rõ Tô Niệm Niệm chắc chắn sẽ đi tìm hắn, cho nên hắn không còn cách nào, đành gọi điện cho Tạ Nguyên.
Tạ Nguyên sau khi tách ra với Tô Niệm Niệm vào chiều hôm đó, đã về công ty xử lý công việc. Hiện tại hắn là gia chủ của toàn bộ Tạ gia, thực tế có rất nhiều việc cần hắn giải quyết. Đến giờ, hắn cũng chỉ mới tạm thời thu xếp ổn thỏa chuyện ở nhà và chuyện ở tổng công ty một chút, vẫn còn rất nhiều việc khác cần đến tay hắn.
Cho nên thật ra mấy ngày Tạ Nguyên về đây, hắn vẫn luôn tăng ca. Chỉ đến lúc này, hắn mới có thời gian rảnh đích thân đi tìm Tiểu Bố Đinh.
Tạ Nguyên thấy Mao Thu Minh gọi điện cho mình, đương nhiên biết không phải chuyện tốt. Nhưng hắn vẫn cứ nhận điện.
"Niệm Niệm đâu?"
Mao Thu Minh rất thẳng thắn, vì hiện tại hắn rất gấp, lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn biết Niệm Niệm đã đi đâu, có thể xảy ra chuyện gì hay không.
Nếu còn không tìm thấy Tô Niệm Niệm, chắc hắn phải báo cảnh sát mất.
"Ta làm sao biết." Tạ Nguyên đáp.
"Nàng không có đi tìm ngươi sao?"
Mao Thu Minh tin rằng Tô Niệm Niệm tuyệt đối không thể mất tích vô cớ, chắc chắn nàng đã đi tìm Tạ Nguyên.
"Ta có gặp nàng vào buổi chiều, nhưng nàng đã về từ sớm rồi, ta không biết nàng đi đâu. Mao Thu Minh, ngươi tìm không thấy người thì nên đi tìm cảnh sát, chứ đừng có tìm ta, hiểu chưa?"
"Tạ Nguyên... Ngươi! Sao ngươi có thể vô tình đến thế? Buổi chiều Niệm Niệm đến gặp ngươi, có phải ngươi đã nói gì với nàng không?"
"Có gì đâu, ta đoán ngươi cũng biết ta sẽ nói gì với nàng mà."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận