Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 164: Ngươi còn tốt sao? (length: 3840)

Kiều Tử Mạc cười nhạt một tiếng, vươn tay vỗ vỗ vai các đồng đội.
"Vậy thì không phải chuyện của chúng ta! Phó thác cho trời đi. Kế tiếp thi đấu các ngươi cứ gắng sức mà đánh, còn về kết quả cuối cùng, ta cũng không biết. Đời người, luôn phát sinh rất nhiều điều ngoài ý muốn."
Nửa hiệp sau của trận đấu, tiết tấu ngay từ đầu vẫn duy trì hơn nửa hiệp. Điểm số rất sát nhau, 55:47. Khoa Kế toán dẫn trước một chút xíu.
Lâm Việt dù rất rõ Kiều Tử Mạc hôm nay cố ý nhường, nhưng hắn cũng không dám chút nào thư giãn. Hắn không làm rõ được mục đích của Kiều Tử Mạc, nhưng cảm giác bị người đùa bỡn trong lòng thật không dễ chịu!
Còn không bằng cứ để bọn hắn thua một cách thống khoái thì hơn!
Nghiêm Du Thành cũng giống Lâm Việt, sớm đã nhìn ra hôm nay Kiều Tử Mạc không ở trạng thái, bất quá hắn cũng không hiểu được. Nhưng Nghiêm Du Thành không bất cần như Lâm Việt, nói cho cùng hắn vẫn quan tâm đến chuyện thắng thua của trận đấu.
Cho nên việc Kiều Tử Mạc cố ý nhường, hắn vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Nếu trận này thắng, hai trận sau lại cố gắng chút, có khi thật sự có thể vào đến tứ cường?
Thôi được, hắn thừa nhận mình nghĩ hơi nhiều.
Trận đấu lúc này đang đến hồi gay cấn, điểm số trên sân cũng càng ngày càng sát nút!
64:61.
Khoa Kế toán vẫn dẫn trước.
Phần lớn các cô gái đứng xem đều không nhận ra sự kỳ lạ của trận đấu này, ngược lại cảm thấy hôm nay trận đấu bất ngờ xuất sắc. Điểm số hai bên bám đuổi sít sao, thực lực ngang nhau, khiến mọi người đều hồi hộp theo dõi.
Trong sân vận động lúc này tràn ngập đủ loại tiếng cổ vũ.
Có người cổ vũ Lâm Việt, có người cổ vũ Nghiêm Du Thành, tất nhiên cũng có người cổ vũ Kiều Tử Mạc. Thật sự náo nhiệt vô cùng.
Hàn Nặc giữa một tràng la hét ồn ào xích lại gần tai Tô Tiểu Bộ, lớn giọng hỏi: "Tiểu Bố Đinh, ngươi có thấy hôm nay Kiều Tử Mạc rất kỳ lạ không?"
"Có chứ! Hắn rõ ràng rất giỏi, nhưng đến giờ, ta mới thấy hắn vào có ba quả!"
"Đúng rồi! Ta thấy hắn nhất định có âm mưu gì đó!"
Tô Tiểu Bộ mở to mắt, hoảng sợ hỏi: "Âm mưu gì cơ?"
Cố tình làm trò, nâng người khác lên âm mưu sao?
Hàn Nặc lắc đầu: "Ta cũng không biết! Luôn cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra, ngươi xem, mí mắt của ta cứ giật liên tục không ngừng!"
Đúng lúc này, Tạ Nguyên từ xa chuyền bóng cho Kiều Tử Mạc. Vốn theo thực lực của Kiều Tử Mạc, hắn không thể nào không bắt được.
Cũng không may là, vì thời gian kết thúc trận đấu càng ngày càng gần, nội tâm Kiều Tử Mạc cũng càng lúc càng xoắn xuýt. Đúng vậy, hắn vẫn chưa nghĩ ra, có nên thắng trận này không.
Cho nên khi Tạ Nguyên ném bóng đến, hắn đang thất thần.
Quả bóng rổ cứ như vậy từ trên đỉnh đầu của hắn "vút" một tiếng bay qua, vẽ một đường vòng cung đẹp mắt, hướng phía khán đài phía sau bay đi.
Hàn Nặc đang nói chuyện với Tô Tiểu Bộ, vừa ngẩng đầu lên liền thấy bóng rổ bay về phía mình. Nàng đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, thời gian để tránh né cũng không có!
"A!" Hàn Nặc hét lên một tiếng, sau đó theo bản năng nhắm mắt lại.
Xong rồi, xem ra mình sắp bị hủy mặt!
Bị một quả bóng rổ đập trúng thế này, hơn nữa nếu như là nện ngay trên mặt, hậu quả khó lường. Dù không nện vào mặt, đập vào chỗ khác chắc cũng rất đau đi.
Đầu óc Hàn Nặc trống rỗng.
Nhưng vài giây trôi qua, Hàn Nặc nghe thấy tiếng bóng rổ rơi xuống đất, mà không cảm thấy đau đớn khi bị bóng đập vào.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận