Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2314: Ngươi yêu thích người 25 (length: 3779)

"Vậy ngươi cứ bắt đầu hỏi đi. Bất quá ta trước đó nói rõ, ngươi chỉ có cơ hội hỏi một câu thôi, hơn nữa ta cũng chưa chắc sẽ trả lời ngươi."
"Được."
Ơ, khi nào mà Kiều Diệc trở nên dễ nói chuyện như vậy?
Kiều Diệc nghĩ nghĩ, kỳ thật hắn cũng chỉ chợt nghĩ ra muốn hỏi Chu Tiểu Nghiên một vấn đề. Hắn ngay từ đầu hỏi Chu Tiểu Nghiên đòi quà, kỳ thật cũng chỉ là trêu đùa mà thôi. Đã Kiều Tử Mạc để bọn họ hai người ở lại nơi này, lại còn cùng nhau sinh nhật, vậy thì đương nhiên hắn có thể tùy hứng một chút với Chu Tiểu Nghiên, sau đó hỏi nàng muốn một món quà chứ.
Hắn kỳ thật vẫn hy vọng có một chút bất ngờ. Tỷ như khi bắt đầu ăn cơm, Chu Tiểu Nghiên lấy ra cái bánh gatô nhỏ chẳng hạn. Có lẽ hắn hỏi Chu Tiểu Nghiên muốn quà, biết đâu Chu Tiểu Nghiên lại sẽ cho hắn một bất ngờ nào đó nữa thì sao?
Ví dụ như nàng kỳ thật có chuẩn bị cho hắn cái gì đó chẳng hạn?
Đương nhiên, kết quả cuối cùng là hắn nghĩ nhiều, Chu Tiểu Nghiên cũng không chuẩn bị quà gì cho hắn cả.
Nhưng hắn lại không cam tâm cứ thế từ bỏ một cơ hội tốt như vậy, cho nên cuối cùng bất đắc dĩ, hắn mới nghĩ đến chuyện muốn dùng đáp án cho một câu hỏi để thay cho quà tặng. Mà về phần hắn muốn hỏi Chu Tiểu Nghiên câu gì, thì thật sự là hắn chưa nghĩ ra.
Hắn muốn hỏi nhất thì lại không dám hỏi. Những câu hắn có thể hỏi, hình như lại chẳng liên quan gì đến chính hắn.
Giống như Kiều Tử Mạc nói vậy, Kiều Diệc đối với cảm xúc của mình vẫn luôn không đủ dũng cảm, năm đó đã như thế, hiện tại vẫn vậy. Hắn chưa bao giờ vì tình cảm của mình mà nghiêm túc tranh thủ một lần nào, phần lớn thời gian hắn đều lựa chọn lùi bước.
Nhưng hiện tại Chu Tiểu Nghiên lại giới hạn cho hắn trong một phút phải hỏi ra câu hỏi, nếu không thì câu hỏi sẽ không còn giá trị nữa, Kiều Diệc thật sự rất nóng ruột.
Đây là món quà sinh nhật của hắn năm nay, tương đối mà nói chắc chắn là rất quan trọng. Vậy hắn nên hỏi gì đây? Không được quá mức lộ liễu, lại không thể để lộ tâm tư của hắn?
"Ngươi có muốn biết người mà ta thích là ai không? Lúc đầu Tiểu Mạc nói ta có người thích, ngươi có tò mò người đó là ai không?"
Cuối cùng, Kiều Diệc lại hỏi một câu như vậy.
Chu Tiểu Nghiên ngẩn người vài giây, cũng may bây giờ đã tắt đèn, Kiều Diệc không nhìn thấy biểu cảm của nàng. Đương nhiên, nàng cũng không thấy được biểu cảm của Kiều Diệc khi hỏi câu đó.
Nàng có muốn biết người Kiều Diệc yêu thích là ai không? Đáp án đương nhiên là có. Không cần biết nàng có thích Kiều Diệc hay không, chỉ xét về mức độ tò mò, thì nàng cũng rất muốn biết người Kiều Diệc yêu thích là ai.
Nhưng nàng lại không thể nói đáp án này cho Kiều Diệc biết.
"Ngươi nghĩ xong chưa? Câu hỏi này cần nghĩ lâu vậy sao?" Thấy Chu Tiểu Nghiên mãi không trả lời, Kiều Diệc không nhịn được có chút nóng nảy. Chắc là bóng tối cho hắn dũng khí, nên khi hắn hỏi Chu Tiểu Nghiên vấn đề cũng không có căng thẳng như vậy.
"Ta... Ta..." Chu Tiểu Nghiên "Ta" mấy tiếng, cũng không biết nên trả lời cái gì.
"Ta đương nhiên không tò mò! Ai muốn biết ngươi thích ai, ngươi thích ai thì cứ việc thích, dù sao cũng không liên quan gì đến ta!" Cuối cùng Chu Tiểu Nghiên mạnh miệng nói một câu không thật lòng.
"Ừ..." Kiều Diệc có chút thất vọng thở dài, cũng may trời tối, Chu Tiểu Nghiên có lẽ không nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của hắn.
"Thế nào, được chưa? Ngươi nói để ta trả lời ngươi một câu hỏi làm quà sinh nhật của ngươi, vậy bây giờ ta cũng trả lời rồi, cho nên ta có thể đi bật đèn được chưa?"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận