Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3715: Đùa giả làm thật 26 (length: 3849)

Tuy nhiên Tần Thiên ngược lại nói với Quách Diệc Cẩm vài câu: "Bên ngoài nóng như vậy, ngươi làm gì vẫn đứng chờ ta ở bên ngoài vậy. Ngươi xem mặt mũi ngươi đều bị phơi đỏ hết cả lên rồi."
Nói xong, còn cố ý giúp Quách Diệc Cẩm vuốt vuốt phần tóc mái trước trán.
"Chẳng phải vì luôn có người sau lưng chụp lén chúng ta sao, ta đây chẳng phải cố ý đứng chờ ngươi ở cửa ra vào, để cho những người đó cảm thấy, chúng ta tình cảm rất tốt hay sao. Ngươi nói có đúng không"
Quách Diệc Cẩm lấy cớ này tìm đến thật sự quá tốt, khiến Tần Thiên cũng căn bản sẽ không nghi ngờ nàng.
Chỉ là Tần Thiên vẫn có chút đau lòng.
Dù sao mặc kệ là muội muội, hay là bạn bè, Tần Thiên đều hiểu rõ Quách Diệc Cẩm. Nàng thế nhưng là từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, bình thường đi ra ngoài không che ô, cũng sẽ bôi rất nhiều kem chống nắng.
Triết lý sống của nàng luôn là, tuyệt đối không thể rám đen. Cho nên mùa hè, nàng rất ít đi ra ngoài. Đi ra ngoài cũng phải che chắn bản thân thật kỹ càng, chuẩn bị đầy đủ đồ chống nắng.
Nhưng hôm nay Tần Thiên trở về, lại thấy nàng một mình đứng ở cửa ra vào, dưới ánh mặt trời chưa hoàn toàn tắt. Buổi chiều năm giờ hơn, giữa hè, ánh nắng vẫn còn rất gay gắt.
Tần Thiên vừa xuống xe liền thấy Quách Diệc Cẩm mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì nắng.
Nàng sao mà ngốc nghếch vậy chứ Tần Thiên lắc đầu, vội vàng kéo Quách Diệc Cẩm trở về.
"Thế nhưng ngươi cũng không cần thiết phải đứng ở đó chờ ta lâu như vậy. Ta đã nói với ngươi, ta còn đang trên đường, ngươi hoàn toàn có thể đợi đến khi ta về rồi thì ra ngoài là được. Sao phải làm khó mình như vậy chứ. Ngươi xem này, lát nữa làn da bị bỏng nắng thì sao."
"Ta không sao mà. Coi như thỉnh thoảng cho mình tắm nắng thôi."
"Thật sao"
"Ôi chao, đúng rồi." Tiểu Bố Đinh lúc này đột nhiên xen vào, thật ra nàng muốn giúp đỡ Quách Diệc Cẩm.
"Các ngươi nói luôn có người trộm chụp lén các ngươi, đúng không"
"Đúng vậy đó. Có vài người cứ như vậy, không dứt ra được. Ta cùng Tần Thiên ca ca đã tuyên bố đính hôn trước mặt mọi người rồi, hơn nữa buổi họp báo cho phóng viên cũng đã tổ chức xong. Thế nhưng vẫn có người không tin chúng ta ở bên nhau. Cứ lén lút tìm xem có bằng chứng nào chứng tỏ chúng ta không ở chung một chỗ không. Ngươi nói có nhàm chán không!"
Quách Diệc Cẩm cố ý oán trách.
"Ừm, thật ra chuyện này cũng không thể trách người khác nhàm chán được. Dù sao các ngươi đột nhiên tuyên bố đính hôn, mà lại còn là sau khi xảy ra tin đồn kia nữa, rất nhiều người sẽ nghi ngờ mà. Hơn nữa, đính hôn gì đó cũng chỉ là lời nói của các ngươi thôi. Cũng có ai tận mắt nhìn thấy chứng cứ đâu."
"Chứng cứ? Đính hôn còn cần chứng cứ gì nữa. Chúng ta đã tuyên bố ở trước mặt toàn thể khách mời trong tiệc mừng thọ 80 tuổi của Tần gia gia, do chính Tần gia gia tuyên bố ôi chao. Với lại chúng ta cũng có nhẫn đính hôn nữa. Dù là về sau mới bổ sung đi nữa thì cũng có xem như có chứ. Còn cần chứng cứ gì nữa chứ. Chúng ta cũng đâu có kết hôn, lẽ nào còn phải có cả giấy kết hôn à?"
"Chính là vậy đó. Các ngươi cũng không kết hôn. Nên không có bằng chứng gì chứng minh hai người là vị hôn phu thê. Chẳng lẽ cùng nhau ăn một bữa cơm là được sao? Thế nhưng trước khi đính hôn hai người cũng thường ăn cơm với nhau mà. Người khác đương nhiên sẽ không tin."
"Vậy rốt cuộc phải làm sao, thì người khác mới tin ta cùng Tần Thiên ca ca thật sự ở bên nhau đây?"
"Rất đơn giản mà. Bình thường các cặp tình nhân hay làm gì?"
"Hẹn hò này, ăn cơm này, cùng nhau đi dạo phố này. Chỉ vậy thôi chứ gì."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận