Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 986: Phiên ngoại: Ngươi còn tốt sao (length: 3809)

Người đối diện cũng đứng im, giống như cũng không có ý muốn tiến tới.
Mãi đến sau này, gió cuối cùng cũng thổi cho Tô Tiểu Bộ tỉnh táo lại, nghĩ rằng không thể cứ đứng ngốc ở chỗ này mãi được, nàng còn phải đi làm. Cho nên vội vàng di chuyển khỏi chỗ.
Nhưng mà Tô Tiểu Bộ đi chưa được mấy bước, lại quay đầu nhìn, người kia vẫn ở đó, không phải ảo giác, cũng không phải do nàng tưởng tượng ra.
Cho nên, đó thật sự là Tạ Nguyên!
Tô Tiểu Bộ lúc đó liền ngây người.
Lại nghĩ đến bó hoa phong tín tử nhận được buổi sáng, vậy thì là hắn thật sự đến thành phố A rồi sao?
Nhưng vì sao lại đưa hoa cho nàng, mà không muốn tự mình đến gặp nàng một lần?
Ngay cả xin lỗi cũng nói một cách không thành thật như vậy, ha ha.
Ánh mắt Tô Tiểu Bộ nhìn Tạ Nguyên lập tức trở nên có chút lạnh lùng, sau đó xoay người, không hề ngoảnh đầu rời đi.
Tạ Nguyên vẫn như cũ đứng ở đó, bất động, giống như tượng đá vậy. Trời lạnh như thế, người xung quanh hắn tới tới lui lui, chỉ có mình hắn đứng ngốc ở đó.
Ngươi có khỏe không?
Thật xin lỗi.
Tô Tiểu Bộ lên lầu, mấy đồng nghiệp đi ăn cơm bên ngoài giờ đã trở về, thấy Tô Tiểu Bộ vào liền gọi nàng.
"Tiểu Bộ, mau lại đây. Vừa nãy trợ lý Trương mời chúng ta ăn pizza, còn có đồ uống nữa, nhanh cùng nhau đến ăn!"
Hả? Trợ lý Trương? Trương Thành? Sao lúc này lại mời người trong phòng làm việc ăn pizza làm gì, không phải mới ăn cơm trưa sao?
"Tiểu Bộ, còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau tới đây ăn nào!"
Vẫn là Thiến Thiến, đi đến kéo Tô Tiểu Bộ, lôi trở lại chỗ ngồi, sau đó chia một miếng pizza thật lớn, đặt trước mặt nàng.
Tô Tiểu Bộ ngẩn người, ý tốt của người khác nàng không thể cự tuyệt. Huống chi, hiện tại không khí mọi người vui vẻ như vậy, nàng mà nói mình không vui, không muốn ăn, thì quá phá hỏng không khí.
"Cám ơn."
"Cảm ơn chúng ta làm gì? Cái này đều do trợ lý Trương mời, ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn hắn đi!"
"Đúng đó, Tiểu Bộ. Tôi nhớ trước kia trợ lý Trương đâu có tốt như vậy đâu, chẳng lẽ là do chúng ta đều nhờ vào ánh sáng của cậu sao?"
"Các cậu nói bậy bạ gì vậy?" Tô Tiểu Bộ vội vàng, sao lại nói một hồi chuyện xấu lại đổ lên đầu nàng rồi!
Nhưng sự thật chẳng lẽ Trương Thành thật sự vì nàng mà mời mọi người ăn gì đó sao?
Sao hắn biết giữa trưa nàng không ăn cơm?
Tô Tiểu Bộ cũng không muốn nghĩ những điều này nữa.
Đến khi mọi người đều tan cuộc, ai về chỗ nấy, Tô Tiểu Bộ mới lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Hàn Nặc.
Tiểu Bố Đinh: "Tiểu Nặc, tớ vừa nhìn thấy Tạ Nguyên."
Hàn Nặc: "Cậu nói cái gì? Ở đâu? Hắn thế mà còn dám xuất hiện trước mặt cậu, hắn có làm gì cậu không?"
Tiểu Bố Đinh: "Không có. Thực ra bọn tớ cũng không tính là gặp nhau, chỉ là tớ vô tình nhìn thấy hắn ở đối diện công ty mà thôi."
Hàn Nặc: "Vậy hắn đến tìm cậu sao?"
Tiểu Bố Đinh: "Tớ không biết. Sáng nay hắn đưa cho tớ một bó hoa, là hoa phong tín tử màu tím. Thế nhưng mà lúc nãy tớ thấy hắn, hắn cũng không đi về phía tớ, cũng không nói gì thêm."
Hàn Nặc: "Hoa phong tín tử màu tím? Ý là xin lỗi sao?"
Tiểu Bố Đinh: "Ừm."
Hàn Nặc: "Vậy cậu định làm thế nào? Cậu có tha thứ cho hắn không?"
Tiểu Bố Đinh: "Ha ha, tha thứ? Hắn cũng có cầu xin tớ tha thứ đâu. Hắn chắc chỉ là muốn nói lời xin lỗi thôi, chỉ là vì chuyện hắn muốn rời xa tớ mà thôi."
Hàn Nặc nhìn điện thoại trầm mặc hai phút.
Ý của Tiểu Bố Đinh là nói, Tạ Nguyên thật ra đưa phong tín tử cho nàng, ý nghĩa thật sự là muốn ám chỉ chia tay sao?
Cho nên, hắn thật ra là đang nói: "Thật xin lỗi, ta không thể ở bên ngươi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận