Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1798: Phụ trách 1 (length: 3674)

Mấu chốt nhất là, nàng có thể cùng ba ba mụ mụ, còn có Đại Kiều thúc thúc, Tiểu Mạc thúc thúc, tiểu di cùng nhau chơi đùa a. Cùng nhiều người lớn như vậy cùng nhau ngang hàng ngồi chơi, liền rốt cuộc không có ai xem nàng như một đứa trẻ con mà đối đãi.
"Hảo... Chơi."
Hàn Nặc bật cười thành tiếng, bởi vì Tiếu Tiếu khi nói câu kia, rõ ràng là rất do dự, nhìn ra được nàng thực sự xoắn xuýt.
"Ngươi thật cảm thấy chơi vui?"
"Ừm, nhưng nếu không ai lấy hết đồ chơi của ta thì tốt hơn."
"Ha ha ha ha ha..." Lần này những người đang ngồi cũng không nhịn được cười, đặc biệt là Kiều Tử Mạc, thấy Lâm Tiếu Tiếu bộ dạng nhỏ bé ấm ức kia, liền không nhịn được muốn cười.
"Vậy Tiếu Tiếu bây giờ có phải rất ghét ta không?" Kiều Tử Mạc hỏi, bởi vì chính hắn là người đã lấy hết đồ chơi của Lâm Tiếu Tiếu. Làm một đứa trẻ con, phỏng đoán sẽ rất thù dai đi.
"Không có a. Tiểu Mạc thúc thúc chẳng phải đã nói rồi sao, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình, ta chơi thua, vậy thì phải nhận trừng phạt, mặc kệ ta có muốn hay không."
"Oa..." Kiều Tử Mạc nghe lời Lâm Tiếu Tiếu nói, không nhịn được cảm thán, "Tiếu Tiếu nhà ta quá hiểu chuyện đi." Tiếp đó hắn quay đầu hướng Kiều Diệc, "Ca, anh nhìn lại bản thân mình xem, ngay cả một đứa bé còn không bằng! Đến Tiếu Tiếu còn biết phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, còn anh lớn như vậy mà không hiểu đạo lý này!"
"Lại liên quan gì đến ta?" Kiều Diệc cũng là sợ ngây người, sao hôm nay Tiểu Mạc nói gì thì hắn đều phải dính đạn a.
Hắn rõ ràng đã rất an tĩnh ở một bên làm một mỹ nam tử rồi, nhưng Tiểu Mạc lại cứ hết lần này đến lần khác lôi hắn vào cuộc. Hắn là cố ý đó.
"Không liên quan gì đến anh, ta chỉ nhắc nhở anh một chút thôi."
"Không hiểu ra sao." Kiều Diệc tiếp tục giữ bộ mặt lạnh lùng.
Kiều Tử Mạc đành phải tiếp tục trêu Lâm Tiếu Tiếu: "Nhưng thúc thúc cầm đồ chơi của con đi, con không buồn sao?"
"Con buồn chứ. Bất quá trò chơi mới chỉ bắt đầu mà thôi, đợi lần sau con thắng Tiểu Mạc thúc thúc, con sẽ đòi lại được đồ chơi của mình mà!"
Kiều Tử Mạc: "A..."
Không ngờ Tiếu Tiếu đứa bé này còn nhỏ như vậy, mà lại thông minh, hơn nữa còn ám chỉ lần sau sẽ thắng người là hắn, lần này Kiều Tử Mạc cũng không thể nhịn.
"Tiếu Tiếu, con nói thế không đúng nha. Tiểu Mạc thúc thúc chơi rất giỏi đó, sao con có thể thắng được! Hử? Vậy đồ chơi của con xem như không lấy lại được nha."
"Con không tin." Lâm Tiếu Tiếu vậy mà còn lườm Kiều Tử Mạc một cái, sau đó nhanh chóng chạy về phía Hàn Nặc. Mấu chốt thời khắc vẫn là phải tìm mụ mụ giúp đỡ a.
"Được rồi, Kiều Tử Mạc, đừng có bắt nạt Tiếu Tiếu nhà ta nữa. Người ta đã đưa hết đồ chơi cho cậu rồi, cậu còn muốn như thế nào nữa. Chờ đó, lát nữa ta nhất định giúp Tiếu Tiếu đòi lại đồ chơi!"
"Xí... Rõ ràng là mọi người đang bắt nạt tôi được không? Đã như vậy, vậy thì chúng ta bắt đầu ván tiếp theo đi. Chỉ mong các người có thể thắng được ta, đạt được ước nguyện."
"Được, cậu chờ đó."
"Cậu đang hù dọa sao, Hàn Nặc?"
"Không sai a. Còn muốn ta nữa đây." Lâm Việt cũng nói.
"Xí, cả nhà cùng nhau xông lên, còn nói tôi bắt nạt các người..." Kiều Tử Mạc lắc đầu, bắt đầu thúc giục Lâm Việt chia bài.
"Vậy thì chúng ta bắt đầu ván thứ hai nhé! Mọi người chuẩn bị xong chưa?" Trọng tài Lâm Việt nhà ta bắt đầu đặt câu hỏi một cách chính thức.
"Chuẩn bị xong rồi!" Chỉ có Lâm Tiếu Tiếu là tích cực nhất!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận