Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 298: Thành toàn (length: 4054)

Sau bữa cơm tối, Trương Thành cho Lâm Việt mang theo một phần đồ ăn trở về, Lâm Việt ngay tại phòng ngủ tùy tiện ăn.
Sau đó, hắn ngay tại phòng ngủ lo lắng bất an đợi Hàn Nặc một đêm.
Trong diễn đàn đã sớm nháo loạn cả ngày, Lâm Việt dự cảm nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra. Người khác đều nói Tiểu Nặc là vì Nghiêm Du Thành mới cùng hắn chia tay, nhưng Lâm Việt biết không phải như vậy.
Hắn cùng Tiểu Nặc sớm tại lúc Tiểu Nặc vừa mất trí nhớ đã tách ra.
Chẳng qua là, hắn cùng Tiểu Nặc sẽ đi đến bước này hôm nay, đúng là vì Nghiêm Du Thành nguyên nhân.
Nhưng hắn không trách Tiểu Nặc, cũng không trách Nghiêm Du Thành.
Chỉ cần nàng vui vẻ, hạnh phúc, hắn bỏ qua hạnh phúc của chính mình cũng không quan trọng.
Lâm Việt vốn không nghĩ lại đi quản chuyện của Tiểu Nặc cùng Nghiêm Du Thành, bởi vì những chuyện này vốn cũng không liên quan đến hắn.
Thế nhưng, khi hắn nghe được Trương Thành nói với hắn Tiểu Nặc cùng Nghiêm Du Thành giống như bị người vây ở bên ngoài trường học thì, hắn vẫn là không nhịn được liền lập tức xông ra ngoài.
Lúc đó, Lâm Việt chỉ có một ý niệm trong đầu.
Hắn không thể để Tiểu Nặc chịu ủy khuất.
Mặc kệ nàng yêu có phải là hắn không, nàng đều là Tiểu Nặc mà hắn yêu.
Hắn muốn bảo vệ nàng.
Sau đó, hắn liền thấy Tiểu Nặc mặc áo khoác của Nghiêm Du Thành, ôm eo Nghiêm Du Thành bị người vây quanh ở cửa trường học. Lúc đó, tâm Lâm Việt rất đau khổ.
Tiểu Nặc cùng Nghiêm Du Thành đã tốt đến mức này sao?
Hắn tuy rằng đã nói muốn rời đi, nhưng lại chưa thật sự chuẩn bị tốt chấp nhận Tiểu Nặc cùng Nghiêm Du Thành ở bên nhau.
Thứ cảm tình này, căn bản không phải mình có thể khống chế được.
Nhưng Lâm Việt biết, bây giờ không phải lúc buồn khổ.
Hắn tới đây, là để mang Tiểu Nặc rời đi.
Tiểu Nặc từ nhỏ đã đơn thuần, lại thêm vừa mất trí nhớ, còn không hiểu đời. Chưa từng chịu ủy khuất như vậy! Nhiều lời đàm tiếu như thế, nhiều người hùng hổ dọa người như thế, nàng nhất định không ứng phó được.
Huống chi, bọn họ gán cho nàng những tội danh có lẽ không có thật, nàng đến cơ hội giải thích cũng không có.
Mà hắn, với tư cách người bị hại trong miệng người khác, là người có quyền lực nhất đứng ra phát biểu.
Có lẽ, điều này không thể ngăn miệng người đời, nhưng Lâm Việt tin tưởng, hắn ít nhất có thể tạm thời đưa Tiểu Nặc rời khỏi nơi này.
Về phần những thứ khác, hắn sẽ về từ từ nghĩ cách.
—— Đêm đã khuya.
Lâm Việt vẫn nằm trên giường.
Hắn có thể nghĩ ra biện pháp gì?
Hắn cũng không nghĩ ra biện pháp gì hay.
Toàn bộ sự việc này, hắn đều là dư thừa. Người khác bàn tán chuyện Tiểu Nặc cùng Nghiêm Du Thành ở bên nhau, hắn lại không thể đứng ra nói đây đều là giả.
Bởi vì chuyện này vốn không phải là giả.
Tiểu Nặc không phải vì Nghiêm Du Thành mới đến Kết Tử Nhan làm việc sao?
Hắn muốn phủ nhận cũng không được!
Hiện tại, hắn chỉ có thể tận lực, cho người khác biết quan hệ giữa hắn và Tiểu Nặc vẫn như ban đầu. Dù họ có chia tay hay không, họ vẫn là người thân, là anh trai và em gái.
Cho nên, trong đoạn tình cảm kia của họ không hề có chuyện ai thật sự có lỗi với ai, ai phụ ai.
Chỉ cần làm tất cả mọi người thấy, hắn không trách Tiểu Nặc, không hận Tiểu Nặc, thì những người công kích Tiểu Nặc sẽ không tìm được lý do tiếp tục công kích nàng nữa.
Nếu như mình không phải người bị hại, thì Tiểu Nặc cũng sẽ không phải là người tổn thương hắn.
Chẳng qua là Lâm Việt vẫn lo lắng, lo lắng Tiểu Nặc có thể không cần hắn bảo vệ.
Bây giờ chẳng phải nàng đã có Nghiêm Du Thành rồi sao?
Có lẽ, Tiểu Nặc sẽ càng muốn Nghiêm Du Thành bảo vệ nàng hơn?
Mình cứ tự mình đa tình như vậy, liệu có khiến Tiểu Nặc phiền chán?
Bạn cần đăng nhập để bình luận