Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1952: Thăm dò 11 (length: 3852)

Sau khi ăn cơm xong, Kiều Diệc lại trở về thư phòng của hắn tiếp tục công việc. Đây là thời gian làm việc và nghỉ ngơi thường lệ của hắn, đương nhiên cũng sẽ không vì Kiều Tử Mạc trở về mà hắn có thể bỏ bê công việc.
Còn Kiều Tử Mạc, sau khi ăn cơm xong, tự nhiên là muốn ở lại cùng mẫu thân đại nhân xem tivi, trò chuyện một chút.
"Tiểu Mạc, dạo này con ở bên đó sống có tốt không, có quen biết bạn mới nào không?" Mẫu thân đại nhân nói câu này, rõ ràng là trong lời nói còn có ý khác a.
"Con nào có rảnh mà đi quen bạn mới a, bình thường công việc đã đủ bận rồi, con lại là một đứa ngoan, mỗi ngày hết giờ làm là về phòng khách sạn tự mình ở, căn bản không có rảnh, cũng không cần đi kết bạn với ai!"
Kỳ thật Kiều Tử Mạc sớm nhìn ra mẹ hắn hỏi mấy lời này đều mang bẫy, hỏi hắn có bạn gái hay không, đơn giản chỉ là muốn dò hỏi hắn có quen bạn nữ nào không, rồi nếu như có thì chắc hẳn ông bà sẽ không được yên tĩnh. Cho nên hắn dứt khoát nói là không có a, hơn nữa vốn cũng là không có.
Một là theo tuổi tác lớn lên, mỗi người kết giao bạn bè và đối mặt vấn đề phương thức đều sẽ khác nhau. Thời trẻ có lẽ chỉ vì cùng lớp, cùng ký túc xá, liền coi đối phương là bạn tốt, là anh em tốt. Khi đó đối với bất kỳ ai cũng đều không có phòng bị, rất nhiều chân tình cũng rất dễ dàng trao đi. Nhưng khi lớn lên, chuyện xung quanh sẽ nhiều, người bên cạnh cũng sẽ nhiều, hơn nữa như thể ai ai cũng mang một lớp mặt nạ, bình thường tại công việc thì là trạng thái làm việc, còn hết giờ thì mỗi người rời đi phảng phất cũng đều trở về thế giới riêng. Cuộc sống quá bận rộn, chúng ta cũng không rảnh đi xem rõ từng người.
Cho nên mọi người cũng dứt khoát trở nên đơn giản, công việc là công việc, rất khó có chân tình.
Hơn nữa Kiều Tử Mạc cũng tự nhận là mình những người bạn nên có đều đã có, ví dụ như Hàn Nặc, ví dụ như Lâm Việt gì đó, hắn tại thành phố A cũng không thiếu bạn bè và người thân. Bình thường đi làm, tan ca, cuộc sống quy củ, kỳ thực cũng rất tốt. Những cái kiểu chỉ biết ăn chơi trác táng, bạn bè rượu thịt, hắn không cần.
Hắn tại Lâm thị cũng không biết có thể đợi đến khi nào, dù sao cũng không cần cân nhắc nhiều vậy a, hết thảy đều chỉ là tạm thời, hơn nữa mọi việc cứ tùy duyên thì tốt hơn.
Kiều mẫu nghe Kiều Tử Mạc trả lời, cố ý nhếch miệng: "Ai da, con trai Tiểu Mạc nhà ta đây là lớn rồi sao? Mà một lòng chỉ nghĩ đến công việc! Con đây là định học theo anh con sao?"
"Học theo anh không tốt sao? Anh ấy cho cái nhà này của chúng ta bỏ ra nhiều như vậy, cũng vất vả nhiều năm như vậy. Con bây giờ trưởng thành rồi, cũng nên chín chắn một chút, giúp anh chia sẻ một ít chứ a. Cho nên con nên học theo anh."
"Học theo hắn cả ngày ở công ty không về nhà sao? Vậy ba ba mẹ ở nhà chẳng phải buồn chết!"
"Sao lại thế? Trước đây việc công ty là một mình anh trai lo, cho nên anh ấy mới bận bịu, rồi không có thời gian ở nhà với mọi người. Nhưng nếu về sau con trở về giúp anh, thì chuyện mà trước đây một mình anh ấy phụ trách sẽ thành hai người phụ trách. Như vậy chúng ta cũng sẽ không bận rộn như vậy, sau đó sẽ có thể trở về ở bên cạnh ba và mẹ, mẹ nói có đúng không?"
Đây đương nhiên cũng là mong muốn của Kiều Tử Mạc, nhưng hắn cũng biết trong thời gian ngắn, hắn vẫn chưa có cách nào trưởng thành đến mức có thể sánh vai chiến đấu cùng Kiều Diệc. Bất quá hắn nhất định sẽ cố gắng!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận