Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3705: Đùa giả làm thật 16 (length: 3754)

"Thôi đi. Các ngươi cứ nói chuyện đi, nói chuyện đi, ta không làm phiền các ngươi. Sao mà làm ra vẻ ta mới là thừa thãi một cái kia."
Quách Thừa Cẩm không vui nghĩ linh tinh, nhưng vẫn rất nghe lời, tự mình chủ động đi rửa rau, thái thịt.
"Ha ha. Anh ta đúng là rất đáng yêu, phải không, Tiểu Bố Đinh."
"Cũng được."
Vài phút sau, Quách Thừa Cẩm lại đi tới, nói: "Trong nhà đồ ăn không đủ, ta định đi ra ngoài mua chút về. Có ai muốn đi cùng ta không?"
Ý của Quách Thừa Cẩm chẳng phải đã rất rõ rồi sao? Hắn chỉ muốn Tiểu Bố Đinh đi cùng hắn thôi.
Quách Diệc Cẩm đương nhiên cũng rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, chẳng lẽ lúc này, nàng còn muốn đi làm kỳ đà cản mũi sao?
Huống hồ, hắn cũng không muốn giữa trời nắng nôi thế này phải cùng Quách Thừa Cẩm đi mua đồ ăn làm gì, tốt hơn hết cứ để Tiểu Bố Đinh đi cùng Quách Thừa Cẩm là được rồi.
Cũng cho hai người bọn họ chút thời gian riêng tư ở bên nhau, bồi đắp tình cảm. Người ta vẫn nói, các cặp đôi cùng nhau đi mua đồ ăn, đi siêu thị, gì đó thực ra rất lãng mạn, cũng rất có thể tăng thêm tình cảm đấy chứ.
"Vậy Tiểu Bố Đinh, em đi cùng anh trai ta đi. Vừa hay là, chị hơi mệt một chút, muốn nghỉ ngơi chút. Hai người đi nhanh về nhanh nhé."
"Vậy cũng được." Tiểu Bố Đinh cũng đứng dậy, "Vậy em đi cùng anh nhé."
Thật ra ngay gần bên ngoài có một cái siêu thị lớn, bọn họ sau khi ra cửa, cũng không bị ánh mặt trời chiếu vào, rất nhanh đã tới nơi.
Tiểu Bố Đinh không nấu cơm, thực ra bình thường rất ít đi mua đồ ăn.
Bất quá nơi này là nơi bán hàng đặc biệt chuẩn bị cho những người giàu có ở khu biệt thự, đồ gì cũng bán rất đắt. Tiểu Bố Đinh dù không mua, nhưng vẫn cảm nhận được sự khác biệt.
Dù sao bình thường cô cũng hay đi siêu thị, nhưng toàn đi những chỗ bình dân. Hôm nay đến đây nhìn một chút, cô bắt đầu cảm thấy sự chênh lệch giàu nghèo.
Cùng một món đồ, vì sao ở đây lại bán đắt như vậy.
Còn có những loại trái cây, rau củ, đều là hàng nhập khẩu. Mỗi loại một đơn giá đã là mấy chục, cả trăm. Rồi Tiểu Bố Đinh nhìn miếng thịt bò bít tết tươi ngon, một miếng đã hơn 1600. Đúng là quá đắt đỏ.
Quả là sống thật ôi chao. Mà lại bán đắt như vậy.
Tiểu Bố Đinh cảm thấy, tốt thôi, người như cô, đúng là không thể ăn những đồ như vậy được. Vẫn nên cố gắng kiếm tiền mới được. Nếu không, cô và Quách Thừa Cẩm thật sự khác biệt rất lớn.
Trước kia đi học, dù Tạ Nguyên cũng là phú nhị đại đấy, nhưng khi đó, bọn họ đều là học sinh, bình thường ăn cơm cũng toàn ở căn tin trường.
Nếu ăn bên ngoài trường, cũng chỉ những chỗ giá cả bình dân phù hợp cho học sinh mà thôi.
Cho nên khi đó, Tiểu Bố Đinh không thấy giữa cô và Tạ Nguyên có chênh lệch lớn đến thế.
Nhưng hiện tại, giờ phút này, cô nhìn Quách Thừa Cẩm mắt không chớp, cứ thế tùy ý bỏ vào giỏ những thứ rau củ, trái cây, thịt mà cô cảm thấy rất đắt.
Cô bắt đầu dần cảm thấy, sự khác biệt giữa cô và Quách Thừa Cẩm thật sự là quá lớn.
Người ta vẫn nói, kết hôn phải môn đăng hộ đối, dù cô và Quách Thừa Cẩm hình như vẫn chưa nói đến bước đó, thậm chí bọn họ còn chưa chính thức xác định quan hệ yêu đương.
Nhưng Tiểu Bố Đinh đã trưởng thành, đối với tình cảm, cô sẽ không xem đó là trò đùa. Cô đương nhiên sẽ cân nhắc đến điều này.
Gia đình, bối cảnh của cô và Quách Thừa Cẩm, sao có thể nói là môn đăng hộ đối được chứ? Dựa vào cái gì mà cô lại hy vọng họ có thể ở bên nhau?
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận